Trong thư phòng, Tiêu Thái nói lại chuyện hôm nay cho Diệp Trạch nghe, sau khi Diệp Trạch nghe xong liền viết thư ngay lập tức.
“Loại việc nhỏ này cháu chỉ cần nói một tiếng với Ngô Phong, đâu cần phải để Tiểu Nguyệt vất vả lao lực một phen.” Diệp Trạch cảm nhận mỹ vị còn sót lại, sau đó nở nụ cười, “Nhưng mà tay nghề nấu ăn này của Tiểu Nguyệt thật là tuyệt!”
Tiêu Thái nghe xong trong lòng cũng cao hứng.
Nương tử hắn rất lợi hại mà.
Diệp Trạch lại nói tiếp: “Cuối tháng là ngày ta sinh nhật, hai huynh đệ cháu theo ta gặp những bạn bè thân thiết với nhà ta nhé.”
Năm nay Diệp Trạch vốn định không tổ chức, năm ngoái cũng đã mở tiệc chiêu đãi những nhà thân cận trong kinh thành một bữa náo nhiệt.
Nhưng bây giờ ông lại muốn nhân cơ hội này chính thức ra mắt hai huynh đệ Tiêu Thái, Tiêu Giản, vì vậy mới bảo Tề Đồng gửi thiếp mời cho những nhà thân thiết qua lại.
Tiêu Thái hơi nhíu mi: “Cữu cữu……” Hắn đã chấp nhận thân phận kết nghĩa, đương nhiên sẽ không để bụng ánh mắt của người ngoài.
Diệp Trạch ngắt lời Tiêu Thái: “Ta biết cháu muốn nói cái gì.
Mặc dù là ta nhận kết nghĩa, nhưng ta cũng phải cho bọn họ nhìn xem thái độ của ta, tuyệt đối không thể để các ngươi bị chậm chễ.”
Hắn đường đường là cháu ngoại của Dũng Nghị Công phủ, sao có thể để tin đồn nhảm nhí bên ngoài coi thường khinh rẻ được! Ông muốn cho các nhà quyền quý ở Vân kinh đều biết Tiêu Thái không phải là con nhà nghèo không có bối cảnh.
Người đời đều quen bắt nạt kẻ yếu, chờ đến khi bọn họ biết sau lưng Tiêu Thái Tiêu Giản có Dũng Nghị Công phủ cùng trưởng công chúa chống lưng thì sẽ biết bọn họ không phải dễ chọc.
Không chỉ có Tiêu Thái không chỉ làm việc thuận tiện, mà Tiêu Giản ở Quốc Tử Giám cũng sẽ không bị bắt nạt.
Diệp Trạch nói: “Chờ đến ngày ấy, nhà mẹ đẻ bà ngoại cháu cũng sẽ tới.
Các cháu còn chưa từng gặp nhỉ? Đến lúc đó ta dẫn các cháu đi gặp.”
Diêu gia sao?
Thấy cữu cữu đã có sắp xếp ổn thỏa, Tiêu Thái cũng không phản bác ông nữa.
**
Ngày 27 tháng 10, bên ngoài Dũng Nghị Công phủ xe ngựa đông như nước, khách đến đầy nhà.
Khách khứa đến mừng thọ hết tốp nọ đến tốp kia1.
Ngô thúc dẫn người đi đón khách, ghi tên, các nữ quyến được đưa đến khu hậu trạch.
Khi Tiêu gia vừa đến Dũng Nghị Công phủ, Tề Đồng đã sai tú nương trong phủ đo thân may y phục.
Hôm nay bọn họ đều mặc y phục mới mà các tú nương may gấp để đi gặp gỡ khách.
Người đẹp nhờ lụa lúa tốt nhờ phân.
Phó Nguyệt vốn là người xinh đẹp tươi tắn, dưới sự phụ trợ của tơ lụa cống phẩm khiến nàng càng như tiên nữ giáng trần, nếu không búi tóc theo phong cách phu nhân thì không ai nhận ra là người đã làm nương.
Hôm nay Tề Đồng cũng mặc trang phục màu nghệ lộng lẫy tham dự tiệc, bộ dáng phú quý đường hoàng mà ngồi ở trên chính đường cười nghe nương tử các nhà gia khen tặng.
Nàng lôi kéo Phó Nguyệt ngồi ở bên cạnh mình, hai người hình dạng thân mật, như hai mẹ con ruột thịt.
Có khách khứa mới vào phủ, thấy Phó Nguyệt lạ mặt liền hỏi, Tề Đồng liền giới thiệu nói đây là nương tử nhà cháu ngoại mình.
Ở đây đều là những người tinh ý, thấy Trưởng công chúa nói vậy liền biết đây là người mà trước đó Dũng Nghị Công phủ nhận kết nghĩa.
Mọi người đều có ánh mắt, Tề Đồng thích cất nhắc mối kết nghĩa này như vậy, các nàng cũng biết điều mà khen tặng Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt giữ tư thái hào phóng khéo léo mà ngồi ở một bên, an tĩnh mà đảm đương thành bình hoa của hôm nay.
Có người chủ động kéo nàng trò chuyện một chút về cách ăn mặc, phấn trang điểm, làm thơ, vẽ tranh cùng những đồ vật mà nữ nhi trong nhà cảm thấy hứng thú, Phó Nguyệt cũng không luống cuống, thực tế mà nói chuyện với nhau.
Chờ đến khi không ai tìm nàng thăm hỏi nói chuyện phiếm, nàng lại tiếp tục an tĩnh mà lắng nghe các nàng nói chuyện, không hề cố tình chen miệng vào.
Tính tình nàng biết tiến biết lùi như vậy, không khoe khoang nên được vài phu nhân các nhà gia coi trọng, hơn nữa nhìn cách nàng nói năng tự nhiên, rất có khí chất của con nhà gia giáo, bọn họ liền hoài nghi ban đầu bên ngoài đồn đãi rằng bọn họ thân thế thấp kém, chỉ biết nịnh bợ..