Diệp An cùng một gã sai vặt khác chống đỡ Tiêu Thái loạng choạng đi về phía Kỳ Cảnh Viện.
Tuy Tiêu Thái uống say nhưng cũng không làm ầm ĩ, chỉ luôn miệng lẩm bẩm muốn tìm Phó Nguyệt.
Diệp An vừa đỡ hắn vừa khuyên bảo dỗ dành: “Được rồi đi tìm, biểu thiếu gia, ta đưa ngài về Kỳ Cảnh Viện là có thể nhìn thấy biểu Thiếu phu nhân rồi.”
“Trở về viện, gặp Tiểu Nguyệt!” Tiêu Thái đột nhiên vùng vẫy thoát khỏi hai người dìu, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vài bước về phía trước.
"Ôi chao, biểu thiếu gia ngài đừng chạy, để ý kẻo ngã.” Diệp An vội vàng đuổi theo.
Đi đường gập ghềnh, một hàng ba người cuối cùng cũng về tới Kỳ Cảnh Viện.
Hôm nay Phó Nguyệt mang theo Tình Tước, Tuyết Nhạn đi tới chỗ công chúa, trong viện chỉ để lại Thơ Ngữ, Thơ Họa lo toan mọi chuyện lớn nhỏ.
Thạch bà bà thì ôm Nhu Nhu dỗ dành cô bé ngủ say, sau đó ngồi cùng bà vú tại phòng bà.
Cho nên, giờ phút này trong Kỳ Cảnh Viện, Thơ Ngữ Thơ Họa đang sai bảo các bà tử làm việc thô cùng nhau dọn dẹp sân viện.
Thấy Diệp An đỡ Tiêu Thái đi đến, Thơ Họa giành lời trước hỏi: “Biểu thiếu gia! Diệp An, đây là có chuyện gì?”
Thân thể Tiêu Thái cường tráng khỏe mạnh, khung xương lại nặng, thân thể Diệp An nhỏ bé đỡ hắn trở về liền mệt đến mức cả người đầy mồ hôi.
Diệp An thở hồng hộc nói: “Ở tiền viện, biểu thiếu gia uống nhiều quá, ta dẫn ngài ấy trở về nghỉ ngơi một chút trước đã.”
Thơ Ngữ: “Có phái người đi thông báo cho biểu thiếu phu nhân chưa?”
Diệp An: “Đi rồi, hôm nay công chúa phải chiêu đãi nhóm khách quý nữ quyến cũng nhiều, đoán chừng biểu thiếu phu nhân muốn dứt ra trở về cũng phải mất chút thời gian.
Trước hết chuẩn bị canh giải rượu cho biểu thiếu gia đi đã, để ngài ấy uống rồi ngủ tiếp.”
Thơ Họa dẫn hai người Diệp An đi về phía sương phòng phía đông, sau đó dặn dò Thơ Ngữ: “Ngươi đi phòng bếp nhỏ bảo đám nữ đầu bếp lập tức làm canh giải rượu.
Làm xong thì mang tới đây.”
“Ừ, ta đi ngay đây.” Thơ Ngữ không nghĩ quá nhiều, nghe Thơ Họa nói như thế liền nhỏ giọng đồng ý, nhanh chóng đi vào phòng bếp nhỏ.
“Nào, các ngươi đỡ biểu thiếu gia nằm xuống đi, nhẹ chút.” Thơ Họa nói với hai người Diệp An nói, “Được rồi, hai ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi một lát đi.
Nơi này ta sẽ để ý, chờ biểu thiếu phu nhân trở về.”
“Vậy thì làm phiền Thơ Họa cô nương coi chừng chút, hai ta đi xuống đổi xiêm y đây.” Diệp An cười ha hả, cùng một gã sai vặt khác lui ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, trong gian phòng trở nên im ắng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề của Tiêu Thái.
Thơ Họa cẩn thận tới gần cạnh giường ngủ, thấp giọng hỏi: “Biểu thiếu gia? Biểu thiếu gia?”
“Tiểu Nguyệt……” Tiêu Thái nhíu mày, nói ngắt quãng mà quay đầu vùi vào cái thảm nhỏ bên gối.
Mặt trên có mùi thơm của Tiểu Nguyệt, Tiêu Thái nằm ngủ thấy an ổn tự tại.
Trong lòng Thơ Họa giống như nổi trống, âm thanh hỗn độn trái ngược nhau tràn ngập ở trong đầu nàng.
“Biểu thiếu gia say, ngươi mau tiến lên hầu hạ hắn đi!” Thơ Họa dịch về phía trước hai bước.
“Hầu hạ? Ngươi thật sự muốn làm cái gì?” Thơ Họa dừng bước chân lại.
“Ngươi còn đang đợi cái gì? Mau qua đi thôi.
Chờ biểu thiếu phu nhân trở về, nơi này sẽ không cần ngươi hầu hạ!”
“Ngươi không thể làm như vậy! Biểu thiếu phu nhân đối xử khoan dung với ngươi, sao ngươi lại có thể làm ra chuyện có lỗi với biểu thiếu phu nhân chứ?”
“Thích thì sao chứ.
Mặc dù hiện tại không phải ngươi, về sau bên người biểu thiếu gia cũng sẽ không thiếu người hầu hạ, đây chính là biểu thiếu gia của Dũng Nghị Công phủ, có rất nhiều tiểu thư và bọn nha hoàn vội vàng muốn hầu hạ ngài ấy.”
Âm thanh kia tiếp tục mê hoặc nói: “Biểu thiếu phu nhân xuất thân không hiển quý, chờ đến khi biểu thiếu gia thật sự lấy con gái nhà quyền quý về, đến lúc đó nàng ấy biết tự xử như thế nào? Mà ngươi thì khác, ngươi hầu hạ biểu thiếu gia là giúp đỡ biểu thiếu phu nhân và giữ trái tim ngài ấy, không cho ngài ấy bị nữ nhân khác lừa gạt đi.
Thơ Họa, ngươi còn đang đợi cái gì chứ?!”.