Tề Đồng nhìn mặt đất bị làm dơ liền nhíu nhíu mi.
Chung Tình nhìn mặt đoán ý, bà mang theo mấy ma ma bên người đi lên phía trước, nâng Thơ Họa lên.
Thơ Họa còn đang mơ màng hồ đồ mà xin tha, nên ngay cả sức lực tự đứng lên cũng chẳng có.
Cuộc sống hàng ngày của nàng ở trong Dũng Nghị Công phủ còn tốt hơn nhiều so với thiên kim của các nhà quan lại nhỏ khác.
Nghĩ đến thủ đoạn của Phương ma ma, trong lòng nàng tràn đầy hối hận! Sao tự dưng lại nhất thời u mê thế chứ!
Tề Đồng không hề nhìn nàng ta, sai đám người Chung Tình mang nàng ta đi ra ngoài trước.
Đám nha hoàn còn lại ở trong phòng im như ve sầu mùa đông.
Chiêu thức giế.t gà dọa khỉ ấy của Tề Đồng có hiệu quả cực lớn.
Bọn họ đều ước giá như có thể hô biến chính mình cuộn tròn lại, không làm công chúa ngứa mắt nữa.
Gây ra một trận náo loạn như vậy, Tề Đồng cũng chẳng có tâm trạng nào mà nhìn đám nha hoàn này lượn lờ ở trước mặt mình.
Nàng đưa tay chống đầu ngả người xuống cái giường nhỏ, tay còn lại vẫy vẫy, nha hoàn và các bà tử đều an tĩnh mà lui ra ngoài.
Ra khỏi nhà ở, mọi người âm thầm ra hiệu bằng mắt, những người quen biết nhau liền tản đi tìm chỗ không người để tụ tập thành từng nhóm, nhỏ giọng nói chuyện.
Cũng có những người ban đầu quen thân với Thơ Họa, lén lút tìm đến gần chỗ Phương ma ma, đứng từ xa mà chú ý động tĩnh trong viện của bà.
Chung Tình tiễn Thơ Họa đi xong liền tiến vào trong phòng bầu bạn cùng Tề Đồng.
Bà thấy trong phòng không giữ lại người hầu hạ, chỉ có một mình công chúa nhắm mắt nghỉ ngơi, liền xoa xoa tay cho ấm rồi đứng ở phía sau Tề Đồng, nhẹ nhàng xoa ấn đầu cho công chúa.
Tề Đồng thở dài: “Tình nhi, nếu người nào cũng tri kỷ như ngươi thì thật tốt.”
“Có tri kỷ như ta rồi mà công chúa còn chưa thấy đủ sao? Còn muốn để cho các tiểu nha hoàn khác tới đây tranh sủng với ta nữa à?” Chung Tình cố ý pha trò cho công chúa vui.
“Ngươi nha! Ai có thể tri kỷ như ngươi chứ.”
“Bên chỗ của Tiểu Nguyệt kia, hiện tại ngươi cùng Phương ma ma tiếp tục chọn người ổn thỏa đưa qua cho con bé ấy đi.
Nhưng đừng để chuyện xấu lại xảy ra tiếp.” Tề Đồng ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế, “Ta nhận thấy, hai cậu cháu bọn họ đều y tính tình của nhau.
Chẳng phải chỉ cần hai người đã quá tốt rồi hay sao, mà người làm cữu mẫu như ta ngược lại muốn thò một tay vào.”
Nếu Tiêu Thái là người yêu thích nữ sắc, muốn thu nạp nha hoàn nào thì cứ thu là được.
Nhưng hắn giống hệt Trạch ca, không phải là loại người háo sắc, nàng không thể dung dưỡng đám tiểu nha hoàn dã tâm lớn mà làm hỏng hết quy củ.
Nếu không, Tiêu Thái và Phó Nguyệt sẽ oán trách nàng.
Nàng cần gì phải làm loại chuyện tốn công vô ích này chứ.
Hơn nữa nàng thích tính tình của Phó Nguyệt, đẹp người đẹp nết, kiến thức rộng rãi, không phải loại nữ tử ngu dốt, ghen tị mà muốn thay thế phu quân thu nạp người vào phòng kia.
Nàng biết, bên ngoài có phu nhân nói Tề Đồng nàng ghen tị, nắm giữ hậu trạch Dũng Nghị Công phủ, lấy thân phận đè nén Dũng Nghị Công.
hừ! Chính mình không quản lý được lưng quần của nam nhân nhà mình, ngược lại đi bôi nhọ, ghen ghét bọn họ ân ân ái ái.
Nàng là đích trưởng công chúa triều Lý, thân phận tôn quý, nếu bàn về thân phận phò mã thì phu quân nàng cũng vốn không thể nạp thiếp, thu nạp thêm người.
Huống chi Diệp Trạch nghiêm khắc kiềm chế bản thân, nàng cao hứng còn chẳng kịp.
Ai mà không muốn độc chiếm sự sủng ái của phu quân chứ!
Suy bụng ta ra bụng người, Tề Đồng mở mắt ra nói: “Tình nhi, ngươi đi tìm khế ước bán thân của đám người Tình Tước Tuyết Nhạn rồi lấy ra, đưa hết cho Tiểu Nguyệt đi.” Trong tay có khế ước bán thân thì sẽ không sợ những tiểu nha hoàn kia nổi lên dã tâm nào khác.
Chung Tình gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, lập tức đi tìm khế ước bán thân của những người liên quan tới Kỳ Cảnh Viện.
Chung Tình: “Công chúa, tất cả đều ở chỗ này.”
Tề Đồng: “Vậy ngươi tự mình đưa qua đi, sau đó hỏi con bé một chút xem thích nha hoàn mới có tính cách thế nào, bây giờ phải chọn người mà Tiểu Nguyệt vừa lòng để hầu hạ.”.