Trương thẩm bị hắn rời đi ý nghĩ.
Bà là người tốt bụng, vừa nghe thấy Thạch Dương xin giúp đỡ liền liên tục đồng ý: “Không có việc gì, ngươi chỉ tới thôn vài lần, không thân không thể trách ngươi.
Ngươi cứ đặt ở chỗ này, lát nữa ta đưa qua cho ngươi.”
Thạch Dương xoay mặt cười trộm, quả nhiên sư phụ nói không sai.
Chỉ cần không cho Trương thẩm cơ hội cự tuyệt thì bà cũng chỉ có thể nhận lấy mà thôi.
Thạch Dương nhịn cười, dẫn Trương thẩm đi tới chỗ đồ vật nói rõ phân chia mỗi phần.
Trương thẩm không rảnh lo những việc khác, vừa nhớ kỹ lời nói của Thạch Dương, vừa tìm cái ghế dựa tách đồ vật của từng nhà ra, tránh cho chính mình lát nữa lại quên khuấy mất.
Nhìn hai người bọn họ bận việc ở chỗ này, đám người Diệp An dọn xong đồ vật liền lặng lẽ lui đi ra ngoài.
Chờ kiểm kê xong đồ vật, Trương thẩm đấm đấm eo ngồi dậy.
Thạch Dương cau mày ảo não, là hắn sơ sót.
Hắn đỡ Trương thẩm ngồi vào ghế ở bên cạnh, sau đó lại rót cho bà một chén nước, “Trương thẩm, thẩm uống chút nước rồi nghỉ ngơi một lát đi.”
Khóe mắt Trương thẩm nheo lại, cười vẫy vẫy tay đối với Thạch Dương: “Không sao hết, người nhiều tuổi đều như vậy.
Ngươi cũng ngồi một lát đi.”
Thạch Dương lấy thư tín do Phó Nguyệt viết từ trong ngực ra giao cho Trương thẩm: “Đây là sư phụ bảo ta chuyển cho ngài.”
Trương thẩm mừng rỡ mà sờ sờ phong thư.
Bà không kịp chờ đến khi tối trời lão chồng trở về đọc thư mà lại đặt vào tay Thạch Dương, nói: “A Dương, ngươi đọc cho ta nghe đi.”
Thạch Dương nghe lời mở ra, đọc nội dung trong thư.
Trước tiên Phó Nguyệt thăm hỏi nhà trưởng thôn một phen, tỏ vẻ nhà mình năm nay không thể trở về ăn tết, chỉ có thể đưa chút thức ăn và vải bông ở Vân Kinh để thể hiện tấm lòng, mong rằng nhà Trương thẩm nhận lấy.
Phó Nguyệt tặng thân thích bạn bè trong thôn đều là những thức ăn, vải vóc và đồ dùng hữu dụng không đắt đỏ, để người trong thôn có thể an tâm nhận lấy.
Trương thẩm cười đến mức không khép miệng được, “Đứa nhỏ này, thật là khách sáo quan tâm quá!”
Thạch Dương đọc thư xong, Trương thẩm lại nhận lấy thư cất đi.
Chờ lão chồng trở về để ông ấy nhìn xem tấm lòng của bọn nhỏ.
Đưa quà chỗ Trương thẩm xong rồi, Thạch Dương đứng dậy định rời đi.
Bọn họ còn phải lên núi đưa quà Tết cho Tôn Trường Minh, xe ngựa không lên núi được, bọn họ phải tự mang lên.
Thấy hắn phải đi, Trương thẩm vội vàng giữ hắn lại ăn cơm chiều.
Thạch Dương nhìn sắc trời, uyển chuyển từ chối nói: “Trương thẩm, lần này không được.
Chúng ta còn phải lên núi nữa.”
A Thái cùng Tiểu Nguyệt có thể đưa quà Tết cho nhà bọn họ tất nhiên là sẽ không quên Tôn Trường Minh.
Trương thẩm bắt lấy cánh tay Thạch Dương không chịu buông, vội la lên: “Ôi chao, nhà ta cũng không có thứ gì tốt.
Đợi ta thu gom thịt khô ăn tết, gà vịt cá khô còn cả dưa muối, trứng vịt muối cho ngươi mang đi cho bọn hắn nhé.
Ta làm thịt khô, A Thái a Giản trước kia đều thích đó.”
“Chuyện này…”
Trương thẩm: “Các ngươi ngồi xe ngựa ở bên ngoài đi hả?”
Thạch Dương gật gật đầu.
“Có xe ngựa thì dễ rồi, đặt trên xe không mất nhiều diện tích đâu!”
Thạch Dương không đồng ý, Trương thẩm liền túm hắn không cho đi.
Cuối cùng Thạch Dương chỉ có thể dở khóc dở cười mà chấp nhận.
Chờ Thạch Dương rời đi, Trương thẩm lập tức khóa cửa viện ra ngoài ruộng gọi Tôn Trường Canh trở về.
Nương tử của con trai út tháng trước sinh một tiểu tử mập mạp cho Tôn gia, Trương thẩm đi chăm sóc con dâu qua đợt ở cữ mới trở về được mấy ngày.
Nàng phải bảo lão chồng trở về viết phong thư hồi âm, nói tin tức tốt này cho A Thái Tiểu Nguyệt.
Còn cả những chuyện bọn họ không ở nhà hai tháng này, trong thôn xảy ra chuyện gì cũng nói cho bọn họ một tiếng.
Xe ngựa ngừng ở chân núi, đám người Thạch Dương cùng Diệp An lấy xong đồ vật liền cùng nhau lên núi.
Trên đồng ruộng xa xa có một nam nhân trông ảm đạm tang thương, không có tinh thần gì.
Diệp An cảm thấy quen mắt, dừng lại đánh giá người nọ vài lần.
“Diệp An ca?” Thạch Dương kêu.
“Ngươi quen người nọ sao?”.