Thôi Hạnh Hoa nghĩ đến việc cháu đích tôn sắp ra đời nên đành im lặng chịu đựng.
Đầu tháng Chạp, Thôi Hạnh Hoa thức dậy như bình thường, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa hùng hùng hổ hổ chỉ mèo mắng chó.
Mùa đông, đồng ruộng bị tuyết che phủ, không có việc đồng áng gì để làm.
Bến đò cũng không có việc, Tiêu Cường và Tiêu Đại Bảo ngồi ngây trong nhà trú đông.
Họ nghe thấy Thôi Hạnh Hoa lớn tiếng lải nhải cũng coi như không nghe thấy gì.
Tiêu Đại Bảo lên giường nằm, tiếp tục ngủ nướng.
A Nhị muốn thức dậy nhưng bụng mang dạ chửa nên nhất thời không ngồi dậy được.
Nàng đẩy đẩy Tiêu Đại Bảo đang nằm bên cạnh nhờ hắn đỡ một tay.
Tiêu Đại Bảo lại không nhịn được, đẩy tay nàng ra nói: “Đang ngủ, đừng làm phiền ta.”
A Nhị liền lạnh mặt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Đại Bảo.
Lúc đầu còn tốt, Tiêu Đại Bảo nghĩ đến tình nghĩa của hai người nên săn sóc nàng tỉ mỉ, thường xuyên nhờ Thôi Hạnh Hoa mua đồ ngon tẩm bổ cho nàng.
Nàng cũng từng do dự hay là cứ cùng Tiêu Đại Bảo sống yên phận nửa đời còn lại.
Nhưng trong người không khỏe, từ khi mang thai thì không cho Tiêu Đại Bảo chạm vào mình, trong nhà ngày nào Thôi Hạnh Hoa cũng nhắc đến.
Dần dần, Tiêu Đại Bảo ngày càng lạnh nhạt với nàng.
Cơ thể A Nhị ngày càng nặng nề, rất nhiều việc không thể tự mình làm được, đều cần có người bên cạnh giúp đỡ một tay.
Thôi Hạnh Hoa thì không thể trông cậy được rồi, nhờ bà ta làm việc thì ồn ào cả thôn đều biết.
Còn Tiêu Đại Bảo, một lần hai lần hắn còn qua giúp, về sau thì làm ra vẻ không nghe thấy.
Tâm tình của A Nhị lại dần lãnh đạm hơn.
Quả nhiên, miềng lưỡi nam nhân thật không thể tin được!
Sang cuối tháng 11, đứa bé trong bụng đã đủ tháng rồi, vậy mà trong mắt người Tiêu gia lại cho rằng mới được tám chín tháng mà thôi.
A Nhị theo đúng kế hoạch, thêu mấy chiếc khăn nhờ bà thím trong thôn đem đến hiệu may để bán.
Người phụ trách liên hệ với nàng nhìn thấy ám hiệu từ chiếc khăn liền tìm “nương” nàng đến thăm hỏi, nhân tiện tiện đem theo thuốc trợ sản giao cho nàng.
Sau khi A Nhị cố gắng đứng dậy, lặng lẽ gói ghém hết đồ đạc của mình cùng với tiền mà Tiêu Đại Bảo dùng để dỗ dành nàng trong hơn nửa năm qua, cho vào một cái tay nải nhỏ, để tiện mang đi sau này.
Sau hai ngày uống thuốc, A Nhị cố ý nói lời gây gổ với Thôi Hạnh Hoa, giả bộ bị ngã trong lúc tranh chấp với bà.
“Bụng ta! bụng của ta! Mau cứu con ta!” Giọng A Nhị nghe the thé, khiến Tiêu Cường cùng Tiêu Đại Bảo đang ở trong phòng cũng giật mình.
“A Nhị! Nàng làm sao vậy?” Tiêu Đại Bảo nhìn A Nhị ngã lăn trên mặt đất, giữa hai chân nước ối lẫn máu đang từ từ chảy xuống, nhuộm cả vào bụi đất.
Hắn bị kích động đến độ đầu óc trống không, chân tay luống cuống chỉ biết đứng một bên.
A Nhị run rẩy đưa tay nắm chặt lấy góc áo của Tiêu Đại Bảo, “Mau…… thiếp sắp sinh rồi, tìm…… tìm bà đỡ.” Thuốc trợ sản khiến nàng ta chuyển dạ trước, nhưng nếu cứ trì hoãn không tìm bà đỡ thì đứa trẻ sẽ găn nguy hiểm.
A Nhị nhìn Tiêu Đại Bảo đứng im giống như pho tượng, vừa đau vừa tức giận.
Thôi Hạnh Hoa cũng bị nàng ta dọa cho hoảng sợ, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không phải ta đẩy! Là ả tự té ngã!”
Lặp lại mấy lần, Thôi Hạnh Hoa bình ổn tinh thần trở lại, cảm thấy mình cây ngay không sợ chế.t đứng, trợn mắt nói lớn: “Ầm ĩ cái gì, nữ nhân sinh con ai mà chẳng vậy.”
“Được rồi, mọi người bớt nói lại một hai câu đi!” Tiêu Cường quát lớn một tiếng, “Đại Bảo, con đưa nương tử trở về phòng đi.
Bà nó à, bà đi đón Tôn Ngũ nãi nãi trong thôn tới đây.” Tôn Ngũ nãi nãi chính bà đỡ ở trong thôn, rất nhiều đứa trẻ trong thôn đều được bà ta đỡ đẻ.
“Tìm người đỡ đẻ chẳng phải lại phải cho tiền mừng hay sao……” Thôi Hạnh Hoa bị Tiêu Cường nghiêm mặt nhìn chằm chằm, đành ấm ức đi ra ngoài..