Tiêu Đại Bảo vừa mới phản kháng đã bị đánh hai quyền, nhưng hiện tại hắn không rảnh lo vết đau trên người, hắn cảm thấy tim mình bị nụ cười mỉa của người con gái kia cắt ra làm trăm nghìn mảnh!
“Hu hu hu……” Sao nàng ta có thể đối xử với hắn như thế! Vì A Nhị, hắn đã đuổi Từ thị ra khỏi nhà, có gì tốt đều cung phụng cho nàng ta.
Nhưng ngay từ đầu, nương tử không phải của mình, nhi tử cũng không phải của mình!
Tiêu Đại Bảo chửi ầm lên, nhưng rồi cũng chỉ có thể phát ra tiếng r3n rỉ “Ưm, ưm, ưm”.
A Nhị lại không hề dao động.
Loại nam nhân này, nàng ta đã sớm nhìn rõ rồi.
Sau này, mọi người sẽ không liên quan gì đến nhau cả.
A Nhị thu hồi lại ánh mắt, lạnh lùng ôm chặt đứa nhỏ vào trong lòng - nhẹ giọng nói: “Đi thôi.”
Tiêu Đại Bảo nhất thời bị uất giận dâng lên, lăn ra bất tỉnh.
Thôi Hạnh Hoa nhìn thấy tình cảnh như thế, sợ tới mức nước mắt và nước mũi giàn giụa.
Rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, Đại Bảo của bà ta nhất định không thể xảy ra việc gì.
Nghe nàng ta nói vậy, nam nhân kia đưa A Nhị ra xe, đánh ngựa rời đi.
Thôi Hạnh Hoa và Tiêu Cường cố gắng hét lên “Ưm ưm ưm”, hy vọng có người có thể nghe được mà tới cứu bọn họ.
Đêm đông nếu mà bị đông cứng cả đêm, không chừng một nhà ba người bọn họ thật sẽ bỏ mạng ở đây mất.
Lúc đám người bỏ đi không đóng cửa lại.
Có hàng xóm lúc đi tiểu đêm nhìn thấy ánh sáng phát ra từ Tiêu gia, sảnh lớn trong nhà vẫn có tiếng lí nhí, liền tò mò tới nhìn.
Người nọ kinh ngạc đứng ở ngoài sân nhìn về ba người trên mặt đất.
“Chao ôi, chuyện gì thế này? Ai trói các người lại một chỗ thế này?”
Bị đông lạnh hơn một canh giờ, giọng nói của Thôi Hạnh Hoa và Tiêu Cường đã khàn đặc lại.
Rốt cuộc cũng chờ đến lúc có người tới, Thôi Hạnh Hoa gật đầu lia lịa biểu thị trên người bọn họ có dây thừng.
“Mau tới đây mọi người ơi! Tiêu gia bị cướp!”
Người trong thôn hô to lên, trong đêm đông truyền đi thật xa, những nhà chung quanh nghe thấy động tĩnh thì lần lượt thắp đèn lên.
Sau khi cởi trói cho Thôi Hạnh Hoa, bà kêu khóc, ôm lấy Tiêu Đại Bảo đang bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, vừa cởi dây thừng trên người hắn vừa khóc lóc kể lể: “Ông Trời ơi, ban đầu ta đã nói gì nào, đó chính là con tiện nhân.
Giờ thì hay chưa, gọi nam nhân bên ngoài mang theo đứa con hoang chạy đi mất, đáng thương Đại Bảo nhà ta quá! Hu hu hu……”
…… Tin tức này thật khiến người ta kinh khiếp!
Mọi người trong thôn đến xem xét đều bị sợ ngây người.
“Con dâu nhà bà đâu?” Trên mặt đất chỉ có ba người Tiêu gia, người con dâu mới vừa sinh con nhỏ lại không thấy bóng dáng.
Thôi Hạnh Hoa hung tợn nói: “Hừm! Đừng nhắc đến cái đồ sao chổi ấy nữa, đồ xấu xa sẽ bị thiên lôi đánh, chế.t cũng không được yên thân!”
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác.
Tôn tử mà Tiêu gia khoe khoang hôm trước không phải là con của Tiêu Đại Bảo sao? Có người tới đón hai mẫu tử A Nhị đi, còn trói Tiêu gia lại ư?
Nhất thời, bọn họ cùng nhìn Tiêu Đại Bảo, ánh mắt đều lộ ra vẻ thương hại.
Vì một nữ nhân bên ngoài mà nỡ đuổi đi nương tử đã kết tóc xe duyên, rốt cục cũng chỉ là công dã tràng.
Có người vốn bất mãn với cách Tiêu Đại Bảo đối đãi với người con dâu nay cảm thấy như được hả cơn giận.
Phải rồi! Phải làm cho loại người đứng núi này trông núi nọ như hắn bị trừng phạt mới đáng.
Đôi chân của Tiêu Cường tê cứng, được người khác đỡ run run rẩy rẩy đứng lên.
Ông ta nhìn thấy biểu cảm hoan hỉ trên mặt mọi người, tức giận đến mức một cục máu tắc nghẹn trong cổ họng.
Tục ngữ nói đẹp đẽ phô ra, xấu xa đậy lại.
Thôi Hạnh Hoa lại không biết, người ta còn chưa hỏi, bà ta đã lải nhải phô ra hết sạch..