Phó Nguyệt mang đùi gà cùng nấm tới, làm món mì gà xé sợi.
Mì sợi mềm dai, thịt gà kết hợp với nấm tươi thơm lừng.
Tiêu Giản thỏa mãn ăn từng ngụm, không kìm được ăn no căng bụng.
Thấy A Giản nằm ở trên ghế hơi phình cái bụng ra, Phó Nguyệt dở khóc dở cười.
“Ăn cái gì cũng phải kiềm chế, cảm thấy no rồi thì phải dừng lại đúng lúc.
Ăn quá nhiều, căng cứng bụng cơ thể sẽ thấy khó chịu, cũng không tốt cho dạ dày”.
“Tẩu tử làm cơm ăn quá ngon, A Giản không nhịn được.
Tẩu tử nói đệ sẽ nhớ kỹ, lần sau sẽ chú ý.” Tiêu Giản ngượng ngùng đỏ mặt.
Phó Nguyệt xoa xoa bụng nhỏ của cậu bé, dặn dò nói: “A Giản nhớ rõ là được, có điều A Giản còn phải lớn lên, lúc nào đói bụng cũng phải kịp thời nói cho tẩu tử, tẩu tử làm đồ ăn ngon khác cho đệ.”
Con nít còn phải lớn lên, dạ dày yếu, một bữa không ăn được nhiều lắm, nhưng cũng rất nhanh đói, có thể ăn ít nhưng phải ăn nhiều bữa.
Phó Nguyệt: “Đệ nằm nghỉ một lát trước đi, chờ tẩu tử dọn dẹp xong thì sẽ cùng đệ đi ra cửa tản bộ cho tiêu thức ăn nhé.”
Tiêu Giản ăn no không muốn nói chuyện, gật gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào ghế nghỉ ngơi.
Chờ Phó Nguyệt rửa tay xong đi ra, nàng dắt Tiêu Giản ra cửa đi dạo.
Đúng giữa trưa, mặt trời hơi nắng nóng một chút.
Trong thôn khói bếp lượn lờ, mùi đồ ăn thoang thoảng.
Trên đường ngẫu nhiên gặp được mấy người dân trong thôn, họ vội vàng chào hỏi một câu rồi vội vàng về nhà ăn cơm.
Trưởng thôn Tôn Trường Canh khiêng cái cuốc từ ngoài đồng trở về, xa xa thấy bọn họ, “A Giản, Phó Nguyệt, ăn chưa? Các cháu đi đâu vậy?”
Tiêu Giản ngoan ngoãn chào hỏi người: “Trưởng thôn thúc thúc.”
Tôn Trường Canh: “Ừ! Ngoan.
Cháu ăn chưa? Có muốn đi cùng trưởng thôn thúc thúc về nhà ăn gì không?”
Phó Nguyệt: “Tôn thúc, chúng cháu đã ăn rồi, ra cửa tản bộ cho tiêu cơm.”
“Được, vậy các cháu đi nhanh rồi về, giữa trưa trở nắng nóng đó.” Tôn Trường Canh xoa xoa đầu đứa bé, mở miệng nói.
“Bây giờ chúng ta về thôi.”
Từng người về nhà, Phó Nguyệt sắp xếp cho Tiêu Giản ngủ trưa, chính mình cũng trở về phòng chợp mắt một lát.
Sau khi tỉnh lại thì nàng mang khung thêu ra ngồi dưới mái hiên tiếp tục thêu.
“Cũng không biết giữa trưa hôm nay A Thái ca ăn gì, trong phòng bếp hình như cũng không thiếu thứ gì…… Hắn có bị đói không?” Vừa thêu, Phó Nguyệt liền nghĩ đến Tiêu Thái.
Đã nhiều ngày hai người bám dính với nhau, bây giờ Tiêu Thái đột nhiên rời đi, thế mà nàng đột nhiên cảm thấy không quen.
Phân tâm vừa thêu vừa nghĩ, không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay “Xuy……” Phó Nguyệt dừng kim lại, vẫy vẫy ngón tay, đưa vào miệng m út, dùng sức ấn miệng vết thương nhỏ để cho ngừng chảy máu.
Lắc đầu, Phó Nguyệt lại cầm khung thêu lên một lần nữa, chuyên tâm thêu thùa.
**
“Tẩu tử……” Tiêu Giản ngủ một giấc tỉnh lại, xoa xoa khóe mắt đi ra.
“A Giản tỉnh lại rồi à, lại đây ngồi xuống.”
Phó Nguyệt buông khung thêu ra, lôi kéo Tiêu Giản ngồi xuống, còn chính mình đứng dậy đi lấy cái khăn rửa mặt lại đây.
Dùng khăn mặt được tẩm nước lạnh để rửa mặt, rốt cuộc Tiêu Giản trở nên tỉnh táo hẳn, “Tẩu tử, chúng ta có học chữ nữa không?”
Đứa trẻ ghé vào đầu gối nàng, ngước cặp mắt đen lúng liếng tròn xoe nhìn nàng, lòng ham học hỏi như vậy, Phó Nguyệt nào nhẫn tâm cự tuyệt cậu bé.
“Được, có điều tẩu tử muốn kiểm tra A Giản, còn nhớ chữ buổi sáng viết không?”
“Đệ nhớ kỹ, tẩu tử lại đây, đệ viết cho tẩu xem.” Tiêu Giản lôi kéo Phó Nguyệt đi tới dưới tán cây táo, nhặt nhánh cây to lên, viết xuống chữ “Tiêu” xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng không hề có bất cứ lỗi gì.
“A Giản của chúng ta thật sự rất thông minh.
Vậy buổi chiều học chữ ‘Giản’ nhé, tên của A Giản.”
Tiêu Giản: “Vâng! Hôm nay đệ phải học xong tên của đệ, chờ ca ca trở về sẽ viết cho ca ca xem.”
Hai người lại ngồi dưới cây táo một lần nữa, tiếp tục công việc của buổi sáng, một người viết chữ, một người thêu thùa..