Một đêm qua nhanh!
Trong lòng Phó Nguyệt hơi lo sợ bất an.
Đột nhiên một khoản tiền tài khổng lồ từ trên trời rơi xuống mà không phải tự mình kiếm từng chút từng chút một, trong lòng nàng liền bất an.
Nhưng cữu cữu nói như thế, Tiêu Thái lại nhận rồi, nàng cũng không thể trả lại được.
Phó Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói với Tiêu Thái: “Trước hết cứ cất ngân phiếu cùng khế đất trước đã, đừng đụng vào, số bạc mà chính chúng ta kiếm được vẫn đủ chi tiêu.
Ít ngày nữa ta sẽ đi xem cửa hàng.
Về sau những chỗ đó sẽ để lại cho A Giản và Nhu Nhu.”
Hiện tại cửa hàng của nàng kiếm bạc tuy còn kém cái tráp này nhiều, nhưng dư sức nuôi cả nhà bọn họ.
Nếu cữu cữu nói là uốn bổ sung của hồi môn cho nương, thế thì để nó lại cho hậu thế đi.
Phó Nguyệt bình tĩnh lại, một lần nữa đóng kỹ cái hộp nhỏ rồi đưa cho Tiêu Thái: “ừ, để lại đi.”
“Được.” Tiêu Thái cười tiếp nhận cất đi.
Ban đầu hắn nghe thấy khoản tiền ngoài ý muốn này này, trong lòng cũng gợn sóng.
Tiêu Thái vốn định sinh nhật hôm nay sẽ giao tráp cho Phó Nguyệt, mặc kệ Phó Nguyệt muốn trực tiếp cầm một nửa đi chi tiêu hắn cũng sẽ không nói gì.
Của hắn cũng là của Tiểu Nguyệt, mà lý trí Phó Nguyệt lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Nương tử như vậy thì sao hắn có thể không yêu chứ!
Cửa hàng ở đó chắc chắn không thể mặc kệ không hỏi, ngẫm lại chính mình về sau còn phải quản lý tám cửa hàng, Phó Nguyệt cảm thấy chính mình chẳng phải sẽ đảm nhiệm chức vụ giám đốc hay sao?
A! gánh nặng ngọt ngào này! Phó Nguyệt xoay chuyển đầu óc, trước hết không nghĩ đến nữa, việc đâu có đó, không vội được.
**
Ngày hôm sau là ngày lễ Nhu Nhu chọn đồ vật đoán tương lai.
Dũng Nghị Công phủ mời thân thích quen biết lại đây xem lễ.
Nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai ở triều Lý phải cử hành trước tiệc trưa, chờ làm xong nghi thức mới có thể mở tiệc.
Hôm nay Nhu Nhu tựa như đồng tử hạ phàm trong tranh tết, trắng trẻo mềm mại nõn nà như cục bột nếp, được bọc trong một bộ y phục màu đỏ tót lên niềm vui, mang theo mũ quả dưa đính ngọc mã não màu đỏ ở giữa đỉnh, giữa mày cũng bị chấm một chấm đỏ càng khiến người ta thích.
Ai nhìn thấy đều muốn ôm ở trong ngực thân mật một phen.
Trải qua Phó Nguyệt cùng Tiêu Thái kiên trì không ngừng dạy dỗ gọi tiếng cha mẹ hàng trăm nghìn lần trước, hiện tại cuối cùng Nhu Nhu cũng biết gọi cha mẹ.
Lần đầu tiên Nhu Nhu biết gọi cha mẹ là ở trên bàn cơm.
Ngày ấy mọi người cùng nhau dùng bữa tối, Nhu Nhu không ngủ, Phó Nguyệt liền ôm Nhu Nhu ăn cơm.
Trước khi ngồi vào bàn Phó Nguyệt đã cho Nhu Nhu bú, thấy bụng cô bé hơi no nên Phó Nguyệt chỉ sai người làm cho cô bé một chén canh trứng, thỉnh thoảng cho cô bé hai muỗng.
Bằng không Nhu Nhu thấy mọi người đều đang ăn cơm mà cô bé chẳng được ăn gì thì nhất định sẽ khóc.
Nhu Nhu nếm xong muỗng canh, chờ hồi lâu cũng không thấy mẫu thân cho ăn tiếp liền nóng nảy.
Cô bé vươn thân thể nhỏ nhắn ra định với cái chén nhỏ trên bàn, buột miệng kêu “Nương, nương……”
Mới đầu tiếng gọi của Nhu Nhu còn mơ hồ, Phó Nguyệt không phản ứng lại, vẫn tưởng cô bé tựa như ngày xưa đang lầm bầm lầu bầu.
Nhu Nhu thấy đã gọi mẫu thân rồi mà chưa được ăn canh trứng, không nhịn được liền gọi cha ở bên cạnh.
Tiêu Thái bưng chén sửng sốt.
Mọi người đều nghe thấy một tiếng gọi "cha" này.
Tiêu Thái buông chén, không bận tâm tới vuệc nước canh bên trong lay động sóng sánh ra hay không.
Hắn vội vàng tiến đến trước mặt Nhu Nhu chờ mong nói: “Nhu Nhu gọi lại một tiếng đi!”
Nhu Nhu kỳ quái mà nhìn khuôn mặt ghé sát vào của cha mình.
Nàng muốn ăn canh trứng, không cần cha ôm nàng.
“Cha…… Cha…… Muốn!” Nhu Nhu lôi kéo ngón tay Tiêu Thái duỗi đến cái chén trên bàn.
“Tiểu Nguyệt! Nàng nghe được không, Nhu Nhu biết gọi người rồi.”
“Nghe được nghe được, Nhu Nhu gọi nương một tiếng đi.”
Nhìn cha ngốc nương ngốc chỉ biết trừng to đôi mắt nhìn nàng, không cho nàng ăn, Nhu Nhu méo miệng ấm ức muốn khóc..