Một bữa tiệc trưa mà cả khách và chủ đều vui.
Nhu Nhu chơi đùa nửa buổi sáng, đã ngủ say trong ngực Phó Nguyệt.
Đám người Phó Nguyệt, Tề Đồng, Diệp Thiên Linh ngồi ở Minh Ngọc Đường buôn chuyện trong nhà, Diệp Trạch cùng Tiêu Thái tiễn các khách nhân đi rồi cùng nhau tiến vào.
Hai người bọn họ vào phòng, mang theo hơi rượu tiến vào theo.
Tề Đồng nhíu nhíu mi hỏi Diệp Trạch: “Các chàng uống nhiều hay ít, đừng để ám mùi vào Nhu Nhu.”
Diệp Trạch bình tĩnh ngồi xuống, rót một chén trà uống một hơi cạn sạch.
Hắn lau miệng, đĩnh đạc nói: “Không nhiều, hôm nay rất vui.”
Tề Đồng bất đắc dĩ chỉ chỉ hắn, gọi Chung Tình đi lấy hai chén canh giải rượu tới.
Tiêu Thái ngồi ở bên người Phó Nguyệt, cong ngón tay chạm vào khuôn mặt hồng hào của Nhu Nhu hỏi, “Ngủ rồi à?”
“Đúng thế, chơi mệt liền ngủ rồi.
Giữa trưa chàng uống nhiều hay ít? Nếu không trở về nằm nghỉ một lát nhi đi?”
“Không sao.
Lần này không nhiều, cữu cữu chống đỡ phía trước cho rồi.” Đã biết tửu lượng của Tiêu Thái, vừa rồi Diệp Trạch không sai người rót thêm cho Tiêu Thái.
Thấy màu mắt của Tiêu Thái sáng sủa, nói chuyện vẫn trật tự rõ ràng, Phó Nguyệt yên lòng.
Diệp Trạch cũng không gặp nữ nhi mấy tháng rồi, cho nên đang tỉ mỉ hỏi cuộc sống hàng ngày của Diệp Thiên Linh ở Đoan Minh Hầu phủ.
Diệp Thiên Linh thuận theo mà trả lời hết mọi câu.
Chờ đến khi Chung Tình bưng canh giải rượu tới, Diệp Trạch cùng Tiêu Thái đều uống hết, Phó Nguyệt liền đứng dậy cáo từ, nhường không gian lại cho ba người Diệp gia.
Phó Nguyệt ôm Nhu Nhu cùng Tiêu Thái chậm rãi đi về Kỳ Cảnh Viện.
Phó Nguyệt: “A Giản đi đâu?”
“Đi theo Thiên Trung chạy ra ngoài chơi rồi.
Khả năng là ở trong viện của Thiên Trung.” bên cạnh hai đứa nhỏ đều có gã sai vặt đi theo, Phó Nguyệt yên tâm.
“Thế thì chúng ta trở về cũng nghỉ một lát.” Tiêu Thái uống rượu xong, ngủ một giấc càng tốt cho việc tỉnh rượu.
“Được”
Trong phòng ngủ.
Tiêu Thái nhắm hai mắt, nhưng nhất thời lại không buồn ngủ.
Phó Nguyệt đặt Nhu Nhu nằm yên, thay đổi áo ngủ định ngủ nửa canh giờ.
“Tiểu Nguyệt?” Phó Nguyệt ngồi ở mép giường, Tiêu Thái nhắm hai mắt mở miệng nhẹ gọi.
“Sao vậy?” Phó Nguyệt quay đầu nhìn về phía hắn.
“Hai ngày nữa là sẽ sang tháng ba, chờ trời ấm áp hơn một chút thì chúng ta lại có thể khởi hành trở về.”
“Về thôi, chọn ngày đi, ta phải chỉnh lý đồ vật ổn thỏa trước trước đã.”
Sau khi trở về sẽ không còn vú già hầu hạ, gặp gỡ khách khứa, hắn sẽ lại là chàng trai nhà nông bình phàm phổ biến như mọi khi.
Phó Nguyệt nằm xong, dưới cái chăn Tiêu Thái hạ cánh tay xuống tay bắt tay Phó Nguyệt, nắm chặt lấy.
Trong lòng Tiêu Thái không bình tĩnh, Phó Nguyệt cũng có thể cảm thụ được ít nhiều.
Nàng lại bình tĩnh, ngữ điệu thoải mái mà lẩm bẩm nói: “Chàng nhắc tới làm ta rất nhớ tiểu viện của chúng ta đó.
Hoa viên ở công phủ bài trí khá xinh đẹp, nhưng mà ta thích những thứ dùng được hơn.
Ít nữa chúng ta đặt một giàn nho dựa vào cây táo ở đình viện nhé, vừa có thể che nắng mùa hè, vừa có thể ăn quả, thật tốt phải không?!”
“Được.
Sau khi trở về ta sẽ đi tìm mầm dây nho cho nàng.”
“Còn nữa, chúng ta trở về còn phải lên núi gặp sư phụ, trong thôn nhà Tôn thúc, Trương thẩm và các nhà khác cũng phải đến thăm hỏi, ta còn chưa gặp nhi tử nhà Thế Thịnh đâu……”
“Cửa hàng cũng có cả đống việc……”
Tiêu Thái nghe nương tử lải nhải sắp xếp những việc phải làm sau khi trở về, trong lòng lập tức liền kiên định.
Hắn nghiêng người ôm lấy Phó Nguyệt, cọ cọ vào tóc nàng: “Chuyện phải làm còn nhiều, ngủ một lát trước đi đã.”
“Ừ, trước khi đi ta còn phải làm một bữa tiệc to đãi cữu cữu và công chúa, cữu cữu thích ăn……” Phó Nguyệt nói tiếp, giọng nói dần dần hạ xuống, chìm vào mộng đẹp.
Phòng ngủ yên tĩnh, chỉ dư lại tiếng hít thở nhẹ của hai người..