Tiêu Thái tự mình biết mình, hắn biết bản thân ngoại trừ một thân võ nghệ và tài bắn cung thì cũng không còn sở trường gì khác.
Vậy nên hắn đã uyển chuyển cự tuyệt khi Diệp Trạch có định thay hắn mưu cầu một chức quan nhỏ nhàn tản.
Đi tới biên cương, giế.t địch phòng thủ, là oán hận của bách tính Lệ triều đối với người Bắc Nhung khi bị bọn chúng giẫm đạp, cũng là suy nghĩ của nam nhân muốn kiến công lập nghiệp.
Dựa vào một thân bản lĩnh này, hắn tin tưởng rằng mình có thể gây dựng một mảnh cơ nghiệp, bảo vệ thê nhi.
Nhưng mà, hắn luyến tiếc Tiểu Nguyệt, lại luyến tiếc A Giản Nhu Nhu.
Sau khi hắn đi, nhà này phải dựa vào một mình Phó Nguyệt chống đỡ.
Chiến trường vô tình, hắn cũng không thể cam đoan chính mình có thể lông tóc không hao tổn mà quay về.
Nếu hắn xảy ra chuyện, Tiểu Nguyệt phải làm sao bây giờ?
.....
Hai người có hàng trăm ngàn suy nghĩ xoay chuyển, rồi lại yên lặng vượt qua một đêm.
Ngày thứ hai, tín sứ tây bắc mang tin tức dâng tấu lên, khiến triều đình nổ tung.
Tề Chước nhìn đám thần tử phía dưới đang không ngừng chỉ trích đùn đẩy trách nhiệm lẫn nhau, lại chậm chạp không đề cử ra được người nào có bản lĩnh để nắm quyền, việc này liên quan rất nhiều đến lợi ích.
Tề Chước thờ ơ lạnh nhạt, tiếp theo hắn bỗng ném tấu chương lên bàn.
"Biên cương khẩn cấp, các ngươi còn đứng đây tranh luận mấy thứ vô dụng này sao? Đây đúng là thần tử tốt của trẫm mà!"
"Bệ hạ bớt giận!" Các đại thần cuống quít quỳ xuống, một mảnh hô to.
Tề Chước quyết định thật nhanh, tuyên bố bổ nhiệm Dũng Nghị Công Phủ Diệp Trạch làm đô thống, suất lĩnh năm vạn binh mã hội họp cùng ba vạn binh mã tây bắc ra sức ngăn địch.
Lệnh hộ bộ, binh bộ, lại bộ chờ lệnh phối hợp, cũng ban cho Diệp Trạch một nửa hổ phù.
Diệp Trạch cung kính lĩnh mệnh.
Chúng thần nhìn thấy bệ hạ tràn đầy lửa giận, không một ai dám phản đối.
Triều đình công bố chiến sự, Diệp Trạch liên tục bận rộn bên trong quân doanh, mỗi ngày đều về phủ rất trễ, thậm chí có ngày trực tiếp ngủ lại quân doanh.
Việc xuất chinh, công chúa Tề Đồng cũng biết.
Sự việc đã định, thời gian cấp bách, trong phủ bị nàng sai khiến cuống cuồng làm việc.
Hai ngày nay, Phó Nguyệt vẫn bình tĩnh tiếp tục thêu thùa, thỉnh thoảng hướng dẫn Thạch Dương về trù nghệ.
Hành vi cử chỉ của nàng giống như bình thường, hòa ái dễ gần, nhưng dường như thời gian lại không đúng lúc, không bao giờ gặp mặt Tiêu Thái.
Mọi người trong Kỳ Cảnh viện cảm nhận được một bầu không khí bất thường, ngày thường làm việc đều sẽ cẩn thận hơn một chút, sợ rằng sẽ đụng chạm đến chủ tử nhà mình.
Tiêu Thái muốn nói chuyện rõ ràng với Phó Nguyệt, nhưng Phó Nguyệt cứ luôn luôn bận việc, lẩn tránh hắn.
Ngay cả buổi tối lúc ngủ, Phó Nguyệt cũng ru Nhu Nhu ngủ, sau đó nằm xuống đã ngủ, không cho Tiêu Thái không gian để nói chuyện.
Thời gian ngày càng gấp rút, Diệp Trạch đã phải người tới hỏi Tiêu Thái lựa chọn như thế nào.
Buổi chiều hôm đó, Tiêu Thái ngăn trước mặt Phó Nguyệt, âm thanh rầu rĩ: "Tiểu Nguyệt, ta có việc muốn nói cùng nàng."
"Đợi lát nữa đi, ta ru Nhu Nhu ngủ trước đã." Phó Nguyệt nhẹ nhàng ôm đứa nhỏ, cũng không ngẩng đầu lên.
Tiêu Thái mím đôi môi mỏng, nhìn thấy rõ cả người Phó Nguyệt đều tràn ngập dáng vẻ cự tuyệt nói chuyện.
Mấy ngày nay Phó Nguyệt lạnh nhạt với hắn, Tiêu Thái đã có chút không chịu nổi.
Nếu Tiểu Nguyệt thật sự không đồng ý, hắn sẽ không đi nữa, cùng nàng quay về thành Thạch Châu.
Nhưng cho dù là Phó Nguyệt suy nghĩ như thế nào, hắn vẫn muốn nói chuyện rõ ràng cùng Phó Nguyệt, không muốn lại cứ để mọi chuyện tiếp tục bằng lòng không bằng mặt như thế!
"Ta đưa đứa nhỏ cho Thạch bà bà trông coi, nàng chờ ta trở lại, chúng ta cùng nói chuyện." Tiêu Thái nhanh chóng ôm Nhu Nhu, xoay người đi ra ngoài.
Phó Nguyệt nhìn thấy lồ ng ngực của mình trống rỗng, lặng im trong chốc lát, thu hai tay lại.
Có một số việc, vẫn nên nói cho rõ ràng.
Chờ Tiêu Thái quay về, hai người đồng thời mở miệng nói.
Tiêu Thái: "Ta không đi."
Phó Nguyệt: "Chàng đi đi.".