Phó Nguyệt rất ít khi thẳng thắn biểu lộ tâm tình.
Tiêu Thái lại bỗng nhớ tới đêm tân hôn, khi hắn vén tấm khăn voan hồng của Phó Nguyệt lên.
Bên tai ngoại trừ tiếng Phó Nguyệt hô hấp mềm mại trêu chọc hắn là tiếng tim đập như trống đánh của mình.
Tiêu Thái không nhịn được mà cúi đầu...
Hai người dựa vào nhau ủ ê thân mật trong chốc lát, Phó Nguyệt đẩy bàn tay đang mò vào váy nàng của Tiêu Thái ra.
Trời vẫn còn sáng, trong viện có mấy người nha hoàn và gã sai vặt, hai người bọn họ sao có thể không biết xấu hổ mà đóng cửa khóa phòng thế này được.
"Nếu đã quyết định sẽ đi, chàng nên đi thỉnh giáo cữu cữu chuyện trong quân doanh, đầu tiên phải chuẩn bị thật tốt chuyện xuất chinh đã.
Ta cũng sẽ đi tìm công chúa, cùng nhau thu thập hành lý cho mọi người."
"Tốt." Tiêu Thái đứng lên, cữu cữu còn đang chờ hắn trả lời.
Ra khỏi phòng, hai người tự mình làm việc.
Diệp Trạch bận rộn đến khuya mới hồi phủ, nghe thấy Tiêu Thái vẫn luôn chờ trong thư phòng nên lập tức đi qua.
"Cữu cữu, con sẽ đi cùng người tới biên cương." Tiêu Thái bỏ binh thư xuống, kiên định nói.
"Tiểu tử tốt! Thật không hổ là binh sĩ của Diệp gia chúng ta." Diệp Trạch vuốt râu cười to, đứa cháu trai này đã không khiến hắn thất vọng.
Hắn đến sau bàn rồi ngồi xuống: "Tiểu Nguyệt thì sao, phu thê hai người các con có bàn bạc chưa?"
Hắn đã nghe Đồng Đồng nói, đôi vợ chồng son này không biết vì sao mấy hôm nay có chút không được tự nhiên.
Bởi vì chuyện của Tiêu Thái còn chưa có xác định, nên hắn không có kể chuyện về chất tử cho Tề Đồng biết.
Nghĩ đến việc Phó Nguyệt ủng hộ hắn, Tiêu Thái không khỏi giãn mày.
"Con và Tiểu Nguyệt đã thương lượng rồi, nàng ủng hộ con."
"Vậy là tốt rồi.
Cưới vợ phải cưới vợ hiền, con ở bên ngoài liều mạng bôn ba, trong nhà có nàng trông coi."
Diệp Trạch phất tay với hắn: "Chuyện tình đã định, hai ngày nay con ở bên cạnh chăm sóc bọn họ đi.
Chuyện xuất chinh con có thể tìm Ngô quản gia hỏi thăm, hắn thông thạo chuyện này.
Còn nữa, mỗi ngày việc huấn luyện trên thao trường sẽ tăng gấp đôi, ta và Vũ sư phụ đã nói chuyện với nhau."
Có thân thủ tốt mới là nền tảng để giữ mệnh trên chiến trường.
"Con đã nhớ kỹ." Tiêu Thái đứng dậy cáo từ, không quấy rầy Diệp Trạch đọc thư tín.
"Gì cơ? A Thái muốn ra chiến trường?" Thạch bà bà ôm Nhu Nhu ngây ngốc đứng đó.
Biên cương lạnh lẽo, chuyến này vừa đi là không biết bao lâu, Phó Nguyệt đang gấp rút chuẩn bị trung y từ da lông mềm mại cho Tiêu Thái.
Nàng bận rộn bắt tay vào làm việc, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Đúng thế.
Thạch bà bà, bà đưa đứa nhỏ cho bà vú ôm đi, bây giờ ta không lấy ra được thời gian, phải phiền bà làm cho A Thái ca một đôi giày."
Thật ra trong Dũng Nghị Công phủ có tú nương, đã được công chúa phân phó may gấp cho hai người bọn họ y phục dày và áo giáp để chuẩn bị xuất chinh.
Nhưng Phó Nguyệt lo lắng, nếu không cho nàng làm thứ gì đó, lòng nàng sẽ không được bình tĩnh.
Thạch bà bà đưa đứa nhỏ cho bà vú đứng sau chăm sóc, chính mình ngồi xuống bên cạnh Phó Nguyệt.
Bà lo lắng nói: "Sao đang yên đang lành mà lại tới chiến trường? Chẳng lẽ A Thái lại bị chiêu binh sao?"
Phó Nguyệt lắc đầu: "Là A Thái ca muốn đi."
"Đứa nhỏ này! Nhà người khác tránh còn không kịp, hắn lại kêu gào chủ động muốn đi! Ngươi lại không ngăn hắn nữa."
Phó Nguyệt mím môi, trầm mặc trong chốc lát rồi nhẹ giọng nói: "A Thái ca có lý tưởng và khát vọng của mình."
"Lý tưởng cái gì, bà bà ta không hiểu.
Việc ra chiến trường không phải là trò đùa, đao kiếm không có mắt..." Thạch bà bà thở dài, bà là người đã từng trải qua năm tháng chiến loạn của Lệ triều, năm đó những người lính lên chiến trường, có bao nhiêu người có thể sống sót trở về cơ chứ?
Thạch bà bà nhìn vẻ mặt ảm đạm lạnh nhạt của Phó Nguyệt, yên lặng nuốt xuống lời muốn nói.
Đối với sự lựa chọn của Tiêu Thái, có lẽ Tiểu Nguyệt mới là người lo lắng nhất.
Đôi phu thê tình cảm tân hôn mặn nồng, đứa nhỏ cũng chỉ vừa mới một tuổi thôi..