Hiện tại bên ngoài đang ồn ào huyên náo chuyện năm đó giữa Xương Bình Bá phủ và Dũng Nghị Công.
Có vài người thuyết thư biên soạn chuyện xưa bắt đầu kể chuyện trong các quán trà lâu, mặc dù đã thay đổi tên họ thân phận, nhưng chuyện xưa này ám chỉ ai, trong lòng mọi người đều hiểu.
Lão cha tham quan kia tất nhiên đáng chế.t, nhưng đứa con vợ kế này cũng bất hiếu khiến người khác đáng giận đến cực điểm.
Bọn họ đều là những người đã có con, nếu con cháu nhà mình bất hiếu như thế, bọn họ cũng sẽ tức chế.t.
Mặc dù thân phận của Dũng Nghị Công và Trưởng công chúa vô cùng cao quý, nhưng khi Tề Đồng ra ngoài xã giao cũng không tránh khỏi việc bị các phu nhân xem thường chê trách ở sau lưng.
Lần này rõ ràng có người điều hướng đằng sau dư luận, nhân cơ hội mà bôi đen thanh danh của Diệp Trạch.
Nếu là ngày xưa, tất nhiên sẽ có người của Ngự Sử Đài dâng tấu về Diệp Trạch.
Nhưng hiện tại chiến sự sắp nổ ra, bệ hạ muốn trọng dụng Diệp Trạch, Ngự Sử Đài tất nhiên muốn tránh khỏi mũi nhọn, chỉ có thể tạm thời đè ép tâm tư.
Ai cũng biết nếu Dũng Nghị Công lần này có thể tiếp tục bình định biên cương, một khi quay về kinh thành, thanh danh nhất định càng tiến thêm một bước.
Trên triều đình lúc tranh luận đương nhiên sẽ có một vài người không hợp, lúc này cũng phải bất động chờ đợi.
Đương nhiên trong lòng Diệp Trạch cũng ghi sổ lại những âm mưu quỷ quái ở bên trong, nhưng vẫn như cũ để đám môn khách án binh bất động, hơn nữa còn nhàn hạ thoải mái an ủi công chúa đang tức giận.
Tâm tư Đế vương khó dò, hắn đã tiếp nhận nửa mảnh hổ phù từ tay bệ hạ, sau đó tự phá hủy thanh danh, đưa nhược điểm đến tay bệ hạ, như thế bệ hạ cũng có thể an tâm.
Cho nên đối với mưa gió bão táp bên ngoài, Diệp Trạch bất động như núi.
Đã nhiều ngày nay, Dũng Nghị Công phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ luyện võ, Tiêu Thái thường chơi đùa cùng Phó Nguyệt và bọn nhỏ.
Tiêu Giản khi biết ca ca phải rời đi đã ôm đùi hắn khóc một trận lớn.
Từ nhỏ hắn vẫn chưa từng rời xa ca ca quá lâu.
Tiêu Thái ôm lấy đệ đệ, lau nước mắt cho hắn.
Tiêu Giản nức nở nói: "Ca ca sẽ phải đi bao lâu?"
"Chờ sau khi đánh lui kẻ địch, ca ca và cữu cữu sẽ trở về." Chiến sự sẽ kéo dài bao lâu, Tiêu Thái cũng không biết, hắn không muốn tùy tiện nói một khoảng thời gian nào đấy để lừa gạt đệ đệ.
Hiện tại Tiêu Giản đã bắt đầu đọc sách, cũng biết được rất nhiều chuyện.
Chuyện biên cương nhóm phu tử đã từng giảng qua, Tiêu Giản dựa vào ôm lấy ca ca, nhẹ giọng nói: "Vậy A Giản sẽ chờ ca ca trở về, ca ca nhất định phải về sớm một chút."
Bàn tay to lớn của Tiểu vỗ nhẹ an ủi đệ đệ: "Được, ca ca sẽ cố giế.t địch nhanh một chút để sớm trở về.
Đệ ở nhà phải nghe lời tẩu tử, ở Quốc Tử Giám cần cù học tập, không được xao nhãng việc học, có biết chưa?"
"Được, A Giản sẽ nghe lời tẩu tử.
Sau khi đệ học xong cũng sẽ giúp tẩu tử chăm sóc Nhu Nhu, ca ca, huynh yên tâm." Tiêu Giản khịt khịt mũi, cam đoan nói, bộ dạng như ông cụ non.
"Đứa trẻ ngoan!" Tiêu Thái cười rồi buông hắn xuống.
"Đi, đi rửa mặt đi.
Lớn rồi, không thể tùy tiện khóc nhè như vậy."
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tiêu Giản ửng đỏ: "Đệ...!Đệ không có khóc!"
"Được được được, A Giản của chúng ta không khóc."
Sau khi Thạch Dương Thạch Mãn biết tin Tiêu Thái phải rời đi thì cũng tới.
Tiêu Thái không nói nhiều, chỉ dặn dò bình thường như nói với Tiêu Giản, dặn hai người phải nghe lời Thạch bà bà, trông nom nhà cửa.
Thạch Dương: "A Thái ca, huynh cứ yên tâm.
Ta sẽ thay sư phụ làm chân chạy vặt, chắc chắn sẽ không để sư phụ mệt mỏi."
Thạch Mãn cũng liên tục biểu thị: "Muội cũng có thể hỗ trợ."
Tiêu Thái vui mừng nhìn hai huynh muội bọn họ: "Được, việc trong nhà giao cho hai người các đệ."
Thạch Dương Thạch Mãn cảm thấy như bản thân vừa gánh vác một trọng trách to lớn, dáng người đứng thẳng tắp..