Sao nào, biết tiểu tử kia còn non nên không làm được, hiện tại thay đổi chủ ý, muốn giữ lại hắn sao?
Quách Vũ dè dặt dừng cước bộ lại, nghiêng người ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nguyệt: "Phu nhân có gì chỉ giáo?"
Phó Nguyệt vẫn cúi đầu thưởng thức chén trà trong tay, khẽ cười nói: "Chỉ giáo thì không dám, chẳng qua là muốn lấy lại vài thứ của mình mà thôi."
Trong lòng Quách Vũ rơi lộp bộp một tiếng.
Đòi lại thứ gì của mình cơ? Chẳng lẽ là chuyện hắn vơ vét tiền bạc bị người khác phát hiện rồi sao?
Điều đó không có khả năng! Mỗi lần mua đồ đều là do hắn quyết định số lượng, hơn nữa một mình hắn độc chiếm phòng bếp, dùng ít hay nhiều là do hắn định đoạt.
Hắn làm việc này vô cùng bí mật, ngay cả hai đồ đệ hắn cũng không cho đụng tay vào, đến chưởng quầy cũng không biết.
Ông chủ mới này mới tiếp nhận chưa được bao lâu, sao lại biết những tin tức này?
"Nếu không muốn người khác biết, trừ phi chính mình đừng làm.
Các ngươi có thể đi, nhưng những thứ ngươi cầm từ khách đi3m của ta, toàn bộ phải trả về, nếu không cổng nha môn vẫn còn đang mở cửa đấy."
Đây là uy hiếp! Thấy Phó Nguyệt vân đạm phong khinh ngồi ở nơi đó, mở miệng vu oan sư trò ba người bọn họ tay chân không sạch sẽ, hai đồ đệ phía sau Quách Vũ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ trừng mắt nhìn nàng.
"Ngươi...!Ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Đuổi chúng ta đi còn chưa đủ sao? Đừng có làm bẩn thanh danh của bọn ta!"
"Sao? Làm bẩn? Không bằng ngươi hỏi sư phụ của ngươi thử xem."
Quách Vũ đưa tay ngăn cản đồ đệ đang rục rịch nói, âm u nhìn chằm chằm Phó Nguyệt: "Quách Vũ ta mười bốn tuổi bái sư học nghệ, hơn nửa đời người đối nhân xử thế thanh liêm, phu nhân không thể tùy tiện nói lời đụng chạm như vậy."
Hắn nhìn kỹ vẻ mặt Phó Nguyệt, âm thầm phỏng đoán Phó Nguyệt biết được bao nhiêu.
"Chẳng lẽ không phải là do người làm chuyện xấu, tự hủy thanh danh của mình sao?" Phó Nguyệt lười nói lời vô nghĩa với hắn.
"Xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ.
Thôi, các ngươi đưa hắn đi gặp người đi, lúc này Trình chưởng quầy tính toán rõ ràng cho ta, đòi lại tiền một văn cũng không được thiếu."
"Vâng!" Thị vệ phía sau Phó Nguyệt lên tiếng trả lời, sau đó đi tới, giữ chặt ba người sư trò kéo ra khỏi phòng.
Người Quách Vũ béo như con sâu, ra sức giãy dụa: "Làm cái gì thế này? Chẳng lẽ các ngươi ỷ vào có Dũng Nghị Công phủ mà có thể vu oan giá họa cho người khác sao?"
"Này này này...!Ta xuống nhìn xem." Trình chưởng quầy lau mồ hôi, đi theo ra ngoài.
Mọi người vừa xuống lầu đã nhìn thấy mấy nhà thường ngày cung ứng đồ cho khách đi3m, mặt mày ủ dột đứng chờ trong đại sảnh.
Vừa thấy bộ dáng Quách Vũ như vậy, liền biết không có hy vọng gì rồi.
Bọn họ chỉ là dân chúng bình thường, chẳng qua bị Quách Vũ xúi giục nên mới nổi lòng tham tiền, chứ nào dám đụng vào ông chủ quyền thế thế này.
Vì thế Trình chưởng quầy hỏi cái gì, bọn họ đều trả lời cái đó.
Thà phải bồi thường chút tiền bạc còn hơn việc bị đưa lên nha phủ rồi bị bắt trả tiền.
Mới đầu Quách Vũ còn giãy dụa chống chế, nhưng sau khi mấy người này thành thật khai báo sạch sẽ, hơn nữa còn lấy ra sổ sách, hắn giống con lợn chế.t, vô lực phản bác.
Trình chưởng quầy và hai đồ đề của hắn đều kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ rằng Quách Vũ đã lén lút làm nhiều chuyện như vậy.
Trình chưởng quầy vô cùng phẫn nộ, ngày xưa hắn đối đãi với Quách Vũ cũng đâu có bạc bẽo! Trình chưởng quầy không nói hai lời, lập tức lấy sổ sách ra đối chiếu từng việc ngay tại chỗ.
Hộ vệ phủ Dũng Nghị Công cường tráng nghiêm nghị, có hai người bọn họ trấn giữ ở cửa, Quách Vũ có muốn chuồn đi cũng không được.
Chứng cứ vô cùng xác thực, cuối cùng Quách Vũ chỉ đành sai đồ đệ đi một chuyến lấy ngân lượng đến bồi thường mới xong chuyện..