Có người tới ăn thử, không cần tửu lâu phải tuyên truyền mời gọi, người chợ Đông đều biết ở nơi này có khai trương một tửu lâu mới, những người sành ăn trong thành Vân Kinh cũng đổ xô nhau tới ăn thử một lần.
Từ trưa đến tối, lầu trên lầu dưới đều chật ních người, Trình chưởng quầy và Thạch Dương bận rộn đến mức gót chân không chạm đất, trong đại sảnh và phòng bếp không có một khắc để nghỉ ngơi.
Mặc dù bận rộn, nhưng Trình chưởng quầy vẫn vô cùng phấn chấn mà đi nhanh như gió.
Dựa theo lời phu nhân đã nói, giống như tiền chui vào trong mắt, đến mức nằm mơ cũng thấy mình kiếm tiền.
Quách Vũ luôn nhìn chằm chằm bên này, trong lòng tràn ngập ác ý chờ tửu lâu không ai thèm đến mà đóng cửa.
Nhưng không nghĩ rằng, khách nhân tới tửu lâu ngày càng nhiều hơn, không ngờ lúc sau còn phải đứng xếp hàng chờ vào ăn cơm.
Quách Vũ ghen tỵ đến đỏ mắt.
Thành Vân Kinh nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhiều năm Trình Văn Khoa kinh doanh như vậy, hắn quen biết rất nhiều người ở các tửu lâu khách đi3m khác bao gồm chưởng quầy, đại trù, hắn đều có thể nói chuyện.
Sau khi Quách Vũ bồi thường tiền rồi chạy lấy người, hắn đã công khai những chuyện mà Quách Vũ đã làm.
Thanh danh Quách Vũ tay chân không sạch sẽ, trù nghệ bình thường, ai ai cũng biết, đương nhiên sẽ không có ai muốn tới mời hắn về làm việc.
Quách Vũ nơi nơi gặp trắc trở, rời vào đường cùng, đánh phải lấy ra tất cả tiền tiết kiệm của mình để mở một quán cơm nhỏ ở Tây thị.
Đáng tiếc ngoại trừ mấy ngày khai trương, những ngày sau ngày càng lụn bại.
Cái bụng tròn xoe ban đầu của Quách Vũ, bây giờ đã bị giày vò đến mức xẹp lại rất nhiều.
Giờ phút này nhìn thấy việc buôn bán của Nùng Hương Thiêu Khảo ngày càng náo nhiệt, hắn có thể không tức giận sao!
Bị người phủ Dũng Nghị Công cảnh cáo, lá gan Quách Vũ càng nhỏ, muốn gây chuyện nhưng lại không dám đến gần, chỉ có thể ngồi xổm ở nơi này, ngày ngày cầu nguyện tửu lâu đóng cửa.
Ngồi xổm ở đây nửa ngày, một trận gió mang theo hương vị nồng nàn của thịt nướng lọt vào mũi của Quách Vũ, khiến cái bụng trống rỗng của hắn réo lên một tiếng.
Hắn xoa bụng, nuốt nước miếng, lại oán hận đưa mắt nhìn tửu lâu đã chật kín hết chỗ ngồi, giận dữ rời đi.
Hắn, Quách Vũ, cương quyết sẽ không ăn thịt ở chỗ ông chủ cũ của mình!
Do khai trương tửu lâu, nên Phó Nguyệt phải bận rộn tới lui hơn nửa tháng, thấy mọi chuyện đều đang dần đi vào quỹ đạo, hơn nữa trong tửu lâu còn có Trình chưởng quầy và Thạch Dương cùng trông coi quản lý, nên Phó Nguyệt có thể nhẹ nhàng thở ra, giao mọi việc cho bọn họ, còn mình có thể thường thường tới đây quan sát.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Cuối tháng năm, khi Phó Nguyệt dẫn theo Thạch Mãn và Tình Tước trở về từ bên ngoài, tất cả mọi người trong phủ đều mang dáng vẻ vô cùng vui mừng như có hỷ sự.
Thạch Mãn dựa sát vào người nàng, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Nguyệt tỷ, trong phủ xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người trông có vẻ hưng phấn đến vậy, buổi sáng khi chúng ta rời đi, mọi thứ vẫn còn tốt mà."
Phó Nguyệt cũng không biết chuyện gì đang xảy ra: "Không biết, chúng ta đến viện của công chúa đi."
"Được."
Minh Ngọc Đường, các loại tơ lụa châu báu trải đầy khắp bàn ghế, Tề Đồng đang đứng khoa tay múa chân bạc bàn gì đấy với Chung Tình.
"Tiểu Nguyệt đã về rồi sao?" Tề Đồng thấy nàng bước vào, cười vẫy tay với nàng.
"Nếu con không trở về, ta còn đang định sai người đi gọi con đây."
"Trong cửa hàng có việc cần xử lý, những thứ này là sao vậy?" Phó Nguyệt bị Tề Đồng kéo xuống ngồi trên giường nhỏ của nàng.
Tề Đồng vỗ Phó Nguyệt, cười ha hả nói: "Ta muốn nói cho con nghe một tin tốt, con ngồi cho vững đấy."
"???" Phó Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng.
"Có tin tức từ biên quan truyền đến, chúng ta đã đánh lui Bắc Nhung, đoạt lại hai thành trì bị đóng chiếm."
!!! Nhanh như vậy sao?!
"Con xem, đây đều là những thứ bệ hạ ban thưởng cho phủ Dũng Nghị Công chúng ta.
Con cũng lại đây nhìn đi, nhìn xem có chọn được hai món nào không." Tề Đồng hào phóng phất tay, ý bảo nàng chọn trang sức vải vóc ở trước mắt.
Hiện tại sao Phó Nguyệt còn tâm trạng chọn mấy thứ này.
Nàng gấp gáp hỏi: "Tin tức tới khi nào? Còn...!Có thể có tin tức của A Thái ca không?".