"Công chúa không cần phải lo lắng, ta đã phái người đi tìm một viện tử nhỏ rồi, hai ngày là có thể tìm thấy"
"Vậy được rồi, trong lòng ngươi biết là được." Tề Đồng gọi Chung nương tử ở phía sau.
"Tình nhi, ngươi đi lấy cái hộp kia của ta đến đây."
Chung nương tử hiểu ý, lấy một chiếc hộp gỗ ra đưa cho Tề Đồng.
Tề Đồng cảm khái một tiếng, cười nói: "Lúc trước nói con nhận lấy, con không chịu.
Hiện giờ đi lòng vòng một chuyến vẫn trở về với con."
Phó Nguyệt nghi hoặc mở hộp gỗ ra, là một chồng giấy khế ước bán mình, đúng là khế ước của hạ nhân trong Kỳ Cảnh Viện mà lúc trước Phó Nguyệt đã từ chối nhận.
"Con thật sự không cần mà." Phó Nguyệt dở khóc dở cười đóng hộp gỗ lại, đẩy đến trước mặt Tề Đồng.
Tiểu viện đó của nàng cũng không quá lớn, nhiều người như vậy không ở được.
Hơn nữa, bọn họ sống ở phủ Dũng Nghị Công đã quen rồi, nàng sợ những người này không chịu được những ngày tháng "thanh tĩnh" trong nhà nàng.
"Các con đến sống ở nơi mới, không phải nơi nào cũng cần có người dọn dẹp hay sao? Còn phải có người chăm sóc Nhu Nhu, hơn nữa A Giản đọc sách cũng cần có gã sai vặt đi theo, không phải sao? Con đã dùng quen hạ nhân trong Kỳ Cảnh Viện, không phải sẽ dùng thuận tay hơn so với việc mua người mới từ bên ngoài sao? Được rồi, con cũng đừng vội vàng từ chối ta, trở về suy nghĩ kỹ lại đã."
Phó Nguyệt bị Tề Đồng nói đến mức không biết nói gì.
Cuộc sống của mình, bởi vì chuyện trước kia đã trải qua mà quả thật Phó Nguyệt không tính mua nô bộc, người trong nhà sống cùng một nơi cũng không thể nào không chăm sóc nổi một tiểu oa nhi chứ.
Cho dù có quá bận rộn cần tới người giúp đỡ, Phó Nguyệt cũng chỉ muốn thuê người đến làm việc.
Nói nàng cổ hủ cũng được, không dung hòa được vào thế tục cũng thế.
Người sống một đời, dù sao cũng phải có lý tưởng của mình để theo đuổi.
Còn những người khác nói như thế nào, làm như thế nào, nàng không quản được, cũng không muốn quản.
Lại cùng Tề Đồng nói một vài chuyện phiếm về bên ngoài, Phó Nguyệt đứng dậy rời đi.
Tình Tước cùng Tuyết Nhạn đi theo nàng trở về.
Phó Nguyệt vừa mới bước vào Kỳ Cảnh Viện, chợt nghe thấy tiếng cười như chuông ngân của Nhu Nhu.
Vào cửa, một cục thịt tròn bỗng lao tới ôm đùi Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt cúi đầu thích thú hỏi nữ nhi: "Nhu Nhu đang làm cái gì đấy?"
"Nương!" Nhu Nhu ôm đùi nương, ngẩng đầu cười lộ ra hàm răng nhỏ trắng nõn.
Con bé tóm lấy làn váy của Phó Nguyệt, bàn tay bé nhỏ chỉ vào Tiêu Giản đang đứng bên kia, hưng phấn kêu lên: "Thúc, đuổi!"
Tiêu Giản và Diệp Thiên Trung cầm con thỏ nhồi bông nhỏ yêu thích thường ngày của Nhu Nhu, đứng cách đó không xa.
Tiêu Giản ôm con thỏ bông lắc lắc với Phó Nguyệt, nói: "Tẩu tử, chúng ta đang chơi bịt mắt bắt dê với Nhu Nhu."
Chơi bịt mắt bắt dê sao? Đây là muốn luyện cho Nhu Nhu chạy đùa giỡn đây mà.
Phó Nguyệt tùy ý để bọn chúng chơi đùa.
Nàng cúi người nhẹ nhàng kéo Nhu Nhu ra, ôn nhu cổ vũ: "Nhu Nhu đang chơi cùng với các thúc thúc sao? Vậy con mau đi đi."
"Yah!" Nhu Nhu loạng choạng chạy đuổi theo về phía Tiêu Giản, các nha hoàn nhắm mắt nhắm mũi chạy theo sát phía sau Nhu Nhu, sợ con bé bị té.
Nhưng biểu thiếu phu nhân đã từng dặn dò qua, cứ thả ra để đứa nhỏ chơi đùa, không cần phải sợ ngã mà không cho con bé hoạt động.
Bởi vậy nên so với những đứa nhỏ bình thường, Nhu Nhu hoạt bát năng động hơn hẳn.
Ngẫu nhiên có vấp chân ngã một cái cũng không sao, con bé có thể tự đứng lên, phủi phủi bụi mấy cái, không khóc cũng không nháo, bộ dạng đó thật khiến người khác thương yêu!
Thạch bà bà ngồi ở hành lang, may cho Nhu Nhu đôi hài đầu hổ, híp mắt cười nhìn bọn nhỏ chơi đùa đuổi bắt trong sân.
Không có chuyện gì khác, Phó Nguyệt trở về sương phòng phía đông.
Nàng uể oải dựa người vào ghế quý phi, hộp gỗ mà Tề Đồng ương ngành bắt nàng cầm về được đặt trên bàn ở bên cạnh..