Trời tối, sau khi hầu hạ công chúa đi ngủ, Chung Tình trở về tiểu viện của mình.
Sau khi xử lý xong sổ sách trong phủ, Ngô Phong thổi tắt ngọn nến rồi nằm xuống.
Tia sáng từ ánh trăng chiếu rọi, Ngô Phong mở mắt, xoay đầu nhìn thê tử của mình nằm bên cạnh đang trằn trọc không ngủ được.
"Ngủ không được sao?" Ngô Phong nhỏ giọng hỏi.
Chung Tình mở mắt ra, đôi mắt thanh tỉnh không có chút vẻ buồn ngủ.
Ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong căn phòng qua ô cửa sổ, có thể nhìn rõ khuôn mặt người bên trong, sắc mặt Chung Tình còn lạnh lẽo hơn cả bóng đêm.
Ngô Phong ngồi dậy, nhíu mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta đi."
Không phải là hôm nay biểu thiếu phu nhân mang mấy đứa nhỏ đến phủ chơi sao? Cười đùa ầm ĩ vui vẻ như thế, vậy mà có chuyện không hay xảy ra sao?
Sau khi rời khỏi Minh Ngọc Đường, Chung Tình vẫn luôn suy nghĩ, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
Bà dứt khoát ngồi dậy, tựa đầu vào thành giường.
"A Phong, ngày mai ngươi phái người điều tra hành tung của cô gia phủ Đoan Minh Hầu đi."
"Tại sao?" Ánh mắt Ngô Phong trầm xuống.
Chung Tình kể lại chuyện hôm nay Phó Nguyệt đã nói cho nàng biết.
Ngô Phong trầm mặc không nói lời nào, sau một lúc lâu sau mới hạ giọng xác nhận lại một lần nữa: "Không nhìn lầm chứ?"
Chung Tình lắc đầu: "Chính mắt biểu thiếu phu nhân và Tình Tước nhìn thấy người nọ, chắc hẳn là không nhìn lầm.
Ngươi cho người đi dò xét lại, xem thử cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra."
Ngô Phong xốc chăn lên, đứng dậy xuống giường, rót một chén trà lớn đã nguội.
Hắn đặt cái chén xuống bàn thật mạnh, phát ra âm thanh "ầm" nặng nề, Ngô Phong tức giận quát: "Buồn cười! Lão gia mới rời khỏi kinh chưa được bao lâu, Đoan Minh Hầu phủ lại dám khi dễ tiểu thư nhà chúng ta.
Thật sự coi phủ Dũng Nghị Công chúng ta không có người sao!"
Đáy mắt Chung Tình cũng xuất hiện một cỗ lửa giận.
Một đêm nay đã định sẽ không được yên bình.
Ngày thứ hai, Ngô Phong liền phái người chú ý đến tiểu viện ở Tây thị của Đoan Minh Hầu phủ, đồng thời phái người tra xét hành tung của Dương Hiền Tư cùng thân phận của người mà hắn giấu bên trong.
Có phủ Dũng Nghị Công âm thầm điều tra, cuối tháng sáu, hành tung của Dương Hiền Tư cùng thân phận của nữ tử kia đều bị điều tra rõ mười mươi.
Thì ra nữ tử kia tên gọi là Dương Tuyết Liên, có thể coi là chi thứ họ hàng xa của Dương thị, người lớn trong nhà đều đã sớm qua đời.
Sau khi phụ thân mất, nàng cùng mẫu thân tới sống nhờ ở nhà cữu cữu, nhưng hai năm sau, mẫu thân cũng ốm mà chế.t, lần này nàng ta lấy lý do thay phụ thân tới chúc thọ để lên kinh.
Cữu gia của nàng nghĩ nếu ngoại sinh nữ của mình có thể lọt vào mắt người quyền quý trên Vân Kinh cũng là một chủ ý không tồi, nên đã phái một lão nô bộc tới đây cùng nàng.
Quan hệ giữa các chi bọn họ không thân thiết, sống trong Dương thị tông tộc cũng không được coi trọng.
Sau khi hỏi thăm rõ ràng chuyện dòng dõi của Dương thị hiện tại, nàng đặt tầm mắt lên người trưởng tử tài hoa Dương Hiền Tư của phủ Đoan Minh Hầu.
Vị công tử này làm người khiêm nhường, chỉ mới qua hai mươi, tiền đồ vô lượng.
Mặc dù thê tử có thân phận tôn quý nhưng hai năm trôi qua vẫn không hề mang thai, thế mà trong nhà hắn vẫn sạch sẽ.
Nàng ta năm lần bảy lượt cố ý sắp xếp tạo cơ hội gặp mặt ngẫu nhiên, nếu không phải hôm nay trong nhà bị nha hoàn kiêu ngạo kia châm chọc, thì là nghĩ đến mình sau này, xót xa oán than cho vận mệnh của mình...
Mắt đi mày lại, vẻ muốn nói rồi thôi khiến Dương Hiền Tư thường xuyên tới lui cảm thấy tiếc thương cho vị biểu muội thanh thuần khổ sở này của mình.
Ban đầu, hắn chỉ là đồng cảm với tình cảnh thê lương của biểu muội, bỏ tiền thuê cho nàng ta một tiểu viện, để nàng ta có thể sống thanh tịnh, tự do tự tại ở Vân Kinh..