Quan Hành rụt cổ, thầm quan sát đại thiếu gia nhà mình mất đi phong thái thường ngày, hắn cẩn thận đề nghị: "Chúng tiểu nhân thật sự đã cố gắng hết sức, đã tới Tây thị để hỏi thăm người nơi đó, nhưng tất cả đều nói không thấy biểu tiểu thư xuất môn hay có người nào đáng ngờ tới cửa."
"Đại thiếu gia, người xem, hay là chúng ta tới tìm lão gia, xin người cho mượn người, hoặc là báo quan?"
Dương Hiều Tư đưa tay chụp lấy nghiêng mực ném tới, Quan Hành không dám né, trên thái dương tróc một mảng da lớn, máu tươi chậm rãi chảy xuống, che mắt phải của hắn.
Từ mắt phải, hắn nhìn thấy Dương Hiền Tư như bị bao phủ bởi một mảnh máu tươi, giương nanh múa vuốt.
Quan Hành vẫn không nhúc nhích, máu tươi thấm ướt xiêm y, làm đỏ cả một mảng, sau bàn học lại bay tới một cây bút lông nện lên trên người.
"Tìm lão gia? Báo quan?" Dương Hiền Tư giống như một con sói đơn độc bị vây khốn, mất hết khí độ, vẻ mặt lo lắng cùng phẫn nộ: "Ngươi có đầu óc hay không vậy? Nói cho cha ta biết, nói cho mọi người, ta, Dương Hiền Tư, nữ nhân ta nuôi bên ngoài đã mất tích, các ngươi nhanh chóng giúp ta đi tìm sao!"
"Ngươi còn có đầu óc sao? Hả? Đây là chuyện có thể lớn tiếng truyền ra ngoài hay sao?"
Quan Hành hạ mắt, không nói được lời nào.
Dương Hiền Tư một mình la hét phát ti3t trong chốc lát, sau đó ngả người xuống ghế bành ở phía sau, ánh mắt vô thần dừng trên bình sứ thanh hoa lớn đặt trên kệ cổ.
Dương Hiền Tư: "Lúc trước phủ Dũng Nghị Công có phái người đến truyền tin, nói thân mình Mẫn Nhạc trưởng công chúa không khỏe, cha ta đã phái người đưa tin đến phương Bắc chưa?"
"Đã đưa, ba ngày trước, lão gia đã cho người xuất phát tới đón phu nhân cùng thiếu phu nhân trở về."
"Ba ngày...!Mấy ngày nữa bọn họ có thể tới nhà?"
Quan Hành tính toán quãng đường một phen rồi nói: "Nhanh thì hai, ba ngày.
Chậm thì bốn, năm ngày nữa."
"Dũng Nghị Công phủ, Tây thị, Quan Ngôn,...!Dũng Nghị Công phủ, Tây thị, Quan Ngôn, công chúa, hồi phủ,..." Dương Hiền Tư thấp giọng nói.
Đột nhiên hắn ngừng lại, vỗ bàn đứng dậy: "Là Dũng Nghị Công phủ!"
"Hả?" Quan Hành hoảng sợ, nghi hoặc nhìn về phía đại thiếu gia nhà hắn.
"Là do Dũng Nghị Công phủ, khẳng định là Dũng Nghị Công phủ phái người đến bắt biểu muội cùng Quan Ngôn đi.
Biểu muội mới tới Vân Kinh chưa được bao lâu, hơn nữa lại ẩn tránh người đời, làm sao có thể đắc tội với người khác, bị họ bắt đi.
Hơn nữa còn có Quan Ngôn, Quan Ngôn là người của Đoan Minh Hầu phủ chúng ta, thường đi bên người ta.
Chỉ có phủ Dũng Nghị Công mới có đảm lượng bắt người mang đi lặng yên không một tiếng động."
Dương Hiền Tư đi xung quanh bàn học,chậm rãi phân tích.
Quan Hành nghe đại thiếu gia hắn nói chuyện, ấp a ấp úng nói: "Nếu thật sự là do phủ Dũng Nghị Công ra tay, vậy chẳng phải là bọn họ đã biết thân phận của biểu tiểu thư rồi sao?"
Sấm sét giữa trời quang, Dương Hiền Tư chợt ngã vào kệ cổ, kệ cổ lắc lư vài cái, bình sứ thanh hoa bỗng rớt xuống văng tứ tung bên chân Dương Hiền Tư.
"Thiếu gia cẩn thận!" Quan Hành vội vàng đỡ Dương Hiền Tư dậy.
Dương Hiền Tư nhìn chằm chằm đống mảnh sứ vỡ nát, lẩm bẩm nói: "Dũng Nghị Công phủ đã biết, Mẫn Nhạc trưởng công chúa đã biết!"
"Thiếu gia? Thiếu gia?"
Mặc dù Dũng Nghị Công đang chinh chiến bên ngoài, nhưng Mẫn Nhạc trưởng công chúa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Dương Hiền Tư suy nghĩ, nương hắn từng vô cùng đắc ý nói, bởi vì phủ Đoan Minh Hầu có thanh danh liêm chính cùng với gia quy "qua ba mươi tuổi không có con mới được nạp thiếp", nên cuối cùng phủ Dũng Nghị Công mới chọn hắn làm nữ tế.
Làm sao bây giờ? Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Hắn thật sự thật lòng với Diệp Thiên Linh, còn biểu muội...!biểu muội chỉ là do hắn nhất thời hồ đồ, nếu hắn đi nhận sai, trưởng công chúa điện hạ có tha thứ cho hắn không?
Hơn nữa, Đoan Minh Hầu phủ tuyệt đối không thể trở mặt cùng Dũng Nghị Công phủ!
Dương Hiền Tư vô cùng rối rắm.
Ngày sáu tháng bảy, một chiếc xe ngựa tinh xảo rộng rãi, dáng vẻ phong trần mệt mỏi dừng lại trước cửa Dũng Nghị Công phủ.
Diệp Thiên Linh không buồn nhìn thứ gì, nàng đỡ tay nha hoàn bước xuống xe ngựa, sau đó vội vàng đi về phía hậu viện.
"Nương!".