"Ngươi...!Ngươi nói lại một lần nữa cho ta?" Trong tay Đoan Minh Hầu Dương Thanh Nghĩa cầm thư sách ném về phía Dương Hiền Tư, tay chỉ vào người hắn quát hỏi.
Hầu phu nhân Nguyên Uyển xoa lồ ng ngực, ngã ngồi trên ghế.
Dương Hiền Tư nhắm mắt cúi đầu, cắn răng dứt khoát nói lại một lần nữa chuyện thuê nhà cho biểu muội.
Trong mắt Nguyên Uyển xẹt qua một tia tàn nhẫn, chỉ cần xử lý nữ nhân kia, chuyện này sẽ không ai biết.
Bà đứng dậy đi đến trước mặt nhi tử, nhìn chằm chằm hắn rồi hỏi: "Dương Tuyết Liên hiện đang ở đâu? Chúng ta nhanh chóng kiếm cách đưa nàng ta đi."
Dương Thanh Nghĩa ngầm đồng ý.
Dương Hiền Tư xoay mặt, ấp úng nói: "Con không biết… Tuyết Liên và lão bộc bên người nàng ấy, còn có gã sai vặt Quan Ngôn hầu hạ con cũng không thấy..."
"Không thấy từ lúc nào?" Dương Thanh Nghĩa xanh mặt.
"Đã...!Đã được một khoảng thời gian rồi."
"Chuyện đang yên đang lành, ba người sống sờ sờ ra đấy, sao có thể nói không thấy là không thấy?" Nguyên Uyển nghi hoặc.
Đoan Minh Hầu bước lên, một cước đá văng Dương Hiền Tư, khiến hắn ngã lăn trên mặt đất.
Ai nói văn thần sẽ không động võ?!
"Cha?" Từ nhỏ Dương Hiền Tư đã là người tài hoa, luôn được người người hâm hộ không thôi, danh xưng quân tử khiêm nhường, cha hắn chưa bao giờ đánh hắn dù chỉ là một ngón tay.
"Ngươi đừng gọi ta! Ta không có đứa con vô liêm sỉ như ngươi! Thanh danh quy củ của Dương gia chúng ta bị ngươi ném cho chó ăn hết rồi hay sao? Những lễ nghi liêm sỉ mấy năm nay ngươi học được vứt ở đâu hết rồi?"
"Ngoại thất? Ngươi bí mật an trí biểu muội chi thứ thành ngoại thất? Lá gan của tiểu tử ngươi đúng là không nhỏ mà!"
"Thước đâu? Cây thước thường ngày ta dùng để đánh Hiền Lâm đâu?" Dương Thanh Nghĩa xắn tay áo, xoay người quay trở lại bàn.
Cơn giận của hắn dâng cao, hất hết đống đồ trên bàn xuống.
"Ai da, Hầu gia! Người làm gì vậy? Có chuyện gì chúng ta từ từ nói." Tuy Nguyên Uyển cũng tức giận chuyện nhi tử mình bị tiện nhân kia câu dẫn, khiến hắn hồ đồ phạm phải sai lầm, nhưng bà vẫn ngăn Dương Thanh Nghĩa lại, không cho ông ta động thủ tiếp.
"Nói thì có ích gì? Nếu tiểu tử hắn đã dám làm việc này, có bản lĩnh thì đừng để người khác phát hiện ra, có bản lĩnh thì đừng để Dũng Nghị Công phủ bắt được nhược điểm rồi mang người đi! Sao nào, bây giờ xảy ra chuyện rồi mới nhớ tìm đến chúng ta sao?"
"Cái gì? Người là do phủ Dũng Nghị Công mang đi sao?" Nguyên Uyển sửng sốt, bà còn đang muốn thừa dịp nương tử chưa về mà nhanh chóng giải quyết việc này.
Dương Thanh Nghĩa tức giận lẩm bẩm: "Có ai rảnh rỗi không có việc gì mà mang một nữ nhân ngoại thất đi chứ? Bà nói xem, ngoại trừ Dũng Nghị Công phủ, còn có thể là ai nữa!"
Nhớ tới thân phận cùng tính cách của Mẫn Nhạc trưởng công chúa, Nguyên Uyển cũng vô cùng luống cuống: "Hầu gia! Nếu phủ Dũng Nghị Công và trưởng công chúa điện hạ đã biết, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ ư? Hỏi nhi tử tốt của bà đi!" Dương Thanh Nghĩa đặt mông ngồi xuống ghế, cực kỳ tức giận nhi tử vô liêm sỉ này.
"Hầu gia! Giờ đã là lúc nào rồi, người mau nghĩa biện pháp đi.
Nếu hiện tại đánh hắn, mắng hắn hữu dụng, ta sẽ ngay lập tức trói hắn mang đến phủ Dũng Nghị Công để bồi tội.
Cho dù có phải dập đầu nhận sai thì cũng phải cầu xin được sự tha thứ của trưởng công chúa."
Sang năm nhi tử của bà phải tham gia khoa cử, nếu trưởng công chúa tiến cung nhắc tới chuyện này, bệ hạ ghi nhớ trong lòng, sau này tiền đồ của nhi tử bà phải làm sao đây!
Dương Thanh Nghĩa sâu kín liếc nhìn Dương Hiền Từ, lặp lại một lần nữa: "Dập đầu nhận sai..."
"Đi, đi chịu đòn nhận tội đi." Dương Thanh Nghĩa bình tĩnh đứng lên.
"Tốt nhất nên van xin Thiên Linh tha thứ cho ngươi, biến chuyện này từ lớn hóa nhỏ."
Dương Hiền Tư gật đầu: "Là do con nhất thời hồ đồ, con đã biết sai rồi.
Con chỉ nghĩ muốn giúp Linh Nhi có một cuộc sống tốt hơn."
"Ngươi không cần phải nói những lời này với ta, giữ lại đến phủ Dũng Nghị Công nói cho Thiên Linh nghe đi.".