Trên tầng hai tửu lâu, trong một gian phòng được dành riêng cho Phó Nguyệt.
Diệp Thiên Linh trông nom Tiểu Nhu Nhu đang chạy nhảy chơi đùa, lâu lâu lại ngước mắt lên nhìn biểu tẩu ngồi phía trước đang xử lý công việc.
Chờ đến khi các chưởng quầy báo cáo công việc của các cửa hàng xong rồi rời đi, Phó Nguyệt vươn vai, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Diệp Thiên Linh.
Phó Nguyệt cười nói: "Ngồi ngây ngốc đến nhàm chán rồi sao? Nếu không chúng ta ra chợ mua sắm một chút, nhìn xem trong Vân Kinh có thứ gì đa dạng mới mẻ hơn hay không."
Thời gian gần đây, Phó Nguyệt tới cửa hàng, Diệp Thiên Linh cũng muốn đi cùng nàng tới đây, hơn nữa còn thuận đường mang theo Tiểu Nhu Nhu ra ngoài chăm sóc.
Lúc nào cũng có thể nhìn thấy nữ nhi, hơn nữa con bé lại còn có khả năng chọc cho Diệp Thiên Linh vui vẻ, vậy nên Phó Nguyệt vô cùng vui mừng mang theo hai người các nàng cùng đi.
Diệp Thiên Linh lắc đầu, có chút hâm mộ khen ngợi nàng: "Biểu tẩu, người thật lợi hại.
Vừa rồi người phân phó cho các chưởng quẩy từng người từng việc một, ta nghe còn chưa hiểu."
Vừa mới rồi bất luận là chưởng quầy đó bao nhiêu tuổi, tất cả đều tâm phục khẩu phục biểu tẩu nàng, thành tâm cung kính chờ đợi nàng ấy phân phó.
Phó Nguyệt: "Muốn làm buôn bán phải biết một biết trăm.
Nếu ngươi có chuyện gì muốn biết thì cứ hỏi ta, đừng khách sáo."
Diệp Thiên Linh nhăn mặt nhăn mũi cười: "Chuyện kinh doanh cửa hàng ta dốt đặc cán mai, ta chỉ là trên danh nghĩa thôi, những việc còn lại đều giao cho quản sự làm."
"Vậy cũng không sao, chỉ cần biết dùng người là được rồi." Tuy phủ Dũng Nghị Công bồi dưỡng nàng ấy nhưng cũng không bắt Diệp Thiên Linh phải tinh thông mọi chuyện.
Chỉ cần biết dùng đúng người thì mọi chuyện tất nhiên không cần nàng ấy phải bận tâm nữa.
Diệp Thiên Linh phồng má nhìn về phía Phó Nguyệt: "Thấy biểu tẩu bày mưu nghĩ kế như vậy cũng khiến ta động tâm đây này."
Phó Nguyệt nhướng mày cười nói: "Sao nào? Thiên Linh muốn làm cái gì đây? Nói đi, để biểu tẩu giúp ngươi xem xét."
Diệp Thiên Linh trở mình ngồi ngay ngắn, nhíu mày suy tư.
"Trước đây ta được nương cố ý mời sư phụ đến dạy một chút về nữ hồng thi họa, đáng tiếc ta không có hứng thú đặc biệt với những thứ đó, chỉ học được một ít rồi bỏ cuộc."
"Lúc còn chưa xuất giá, ta thích đi cùng bọn nha hoàn chơi đùa ngắt hoa để làm chút son bột nước, hương thơm ngào ngạt, lại còn rất thú vị."
Nói đến đây, nàng nghiêng mình lên trước, áp sát vào trước mặt Phó Nguyệt, tỉ mỉ quan sát.
"Biểu tẩu, lúc trước ta cảm thấy da của người rất đẹp, vô cùng mịn màng đó!" Diệp Thiên Linh vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc sườn mặt Phó Nguyệt.
"Thật sự đó! Cho dù ghé sát mặt vào cũng không nhìn thấy trên mặt người có một xíu tỳ vết nào.
Còn có đôi môi này nữa, một màu hồng nhuận, lộ rõ khí sắc."
Diệp Thiên Linh hâm mộ thu tay lại, lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên cho nàng xem: "Không giống ta, ta còn phải đánh một lớp phấn mới có thể che đi khuyết điểm trên mặt."
Nói xong, nàng dùng hai đầu ngón tay để so sánh, kéo hai ngón tay ra xa, khăng khăng rằng màu da của mình hơi kém sắc.
Phó Nguyệt buồn cười cầm lấy tay nàng ấy: "Ta tự làm cho mình một ít kem để bảo vệ làn da và son môi, không bôi phấn." Người đương thời thường trang điểm bằng phấn loại có chứa chì bên trong để làm lớp nền, mặc dù có thể khiến làn da trắng nõn nhưng nếu dùng càng lâu thì sẽ càng có hại cho da.
"Biểu tẩu cũng sẽ tự làm đồ cho mình sao?" Diệp Thiên Linh nghe nàng nói thích nên vô cùng cao hứng.
"Biểu tẩu không bôi phấn nhưng so với ta lại còn trắng hơn nữa, thoạt nhìn không giống như người đã làm nương! Thật khiến người khác hâm mộ không thôi mà." Diệp Thiên Linh lại nhịn không được mà sờ s0ạng mặt nàng, tinh tế cảm thụ làn da trơn bóng.
Phó Nguyệt bị hành động "lưu manh" của nàng khiến cho dở khóc dở cười.
"Được rồi được rồi, tự sờ mặt của ngươi đi, lúc trước không phải ngươi cũng là một đại mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp hay sao.
Ngươi đừng quậy ta nữa, nếu ngươi thích, lát nữa ta sẽ tặng cho ngươi hoa đào ngọc dung phấn mà ta làm.".