Nhu Nhu cười rộ lên: "Khách khách khách!"
"Hai người các con đang làm gì đấy? Có phải Nhu Nhu lại nháo với đệ không?" Phó Nguyệt đi vào, cười hỏi.
"Tẩu tử đã về rồi sao.
Không có náo loạn gì, chỉ là chúng ta đang nói chuyện với nhau thôi."
"Nương!" Vừa thấy Phó Nguyệt, Nhu Nhu lập tức ném tiểu thúc thúc ra chỗ khác, vui vẻ lao về phía nàng.
"Có phải con lại quậy phá rồi không?" Phó Nguyệt cố ý xụ mặt.
Tiểu hài tử xúc cảm vô cùng nhạy bén, con bé nhanh chóng giấu hai tay sau lưng: "Không, không đánh, Nhu Nhu, ngoan mà!"
Hôm qua con bé kéo Tiêu Giản đi nghịch nước, náo loạn chơi đùa khiến cả hai người đều ướt sũng, sau khi Phó Nguyệt về đã đánh hai tay con bé, vậy nên bây giờ đã thông minh hơn nhiều.
Cũng may trong nhà nàng để nước ấm, nên sau khi thay quần áo cho bọn chúng thì cũng không bị cảm lạnh.
Tiếc là cả nhà vô cùng sủng ái con bé, nên chỉ có Phó Nguyệt mới có thể cứng rắn giáo huấn con bé một trận.
"Vậy con vừa mới muốn làm gì đấy?"
"Đi nhìn cha, bức tranh."
"Hôm nay con đã đi nhìn vài lần rồi, vậy bây giờ chúng ta đi thêm một lần nữa thôi, Thạch bà bà vẫn còn đang chờ cơm đấy." Phó Nguyệt cúi người ôm lấy tiểu oa mũm mĩm.
Hôm nay nàng còn chưa được nhìn qua lần nào đâu.
Hai tay Nhu Nhu ôm cổ nàng, thân thiết cọ vào người nàng.
Đối với việc Phó Nguyệt cùng Diệp Thiên Linh bận rộn đi qua đi lại lo chuyện cửa hàng, Tề Đồng vô cùng tò mò, hơn nữa cũng toàn lực ủng hộ các nàng.
Diệp Thiên Linh tới xin bí phương, nàng cho.
Diệp Thiên Linh không hiểu chuyện quản lý kinh doanh cửa hàng, nàng tìm nương tử quản sự dạy cho nàng ấy.
Lúc này để chọn được ngày tốt, vẫn phải nhờ Tề Đồng mời đại sư đến tính toán.
Ngày mười một tháng mười là sinh nhật của Tiêu Giản, cũng là ngày thịnh vượng tốt lành nhất, thích hợp để khai trương.
Sau khi Diệp Thiên Linh sắp xếp xong đã gửi cho Phó Nguyệt ngày giờ khai trương cụ thể.
Đã quyết định được thời gian, không quản việc thời tiết bây giờ đã vào đông, Tề Đồng và Diệp Thiên Linh cùng xuất môn đi dự tiệc, mời phu nhân các quý phủ tới ủng hộ ngày hôm đó.
Ba ngày đầu khai trương, mọi thứ đều miễn phí, như vậy có thể giúp mọi người hưởng thụ một phen, cảm nhận được sự vui thú và hình thức kinh doanh ở nơi đó.
Đây là lần đầu tiên mọi người nghe đến Ngọc Dung hội sở, chỉ nghe hai mẫu tử các nàng nói thôi thì cũng không thể hiểu rõ hết.
Vậy nên mọi người không khỏi bị các nàng gợi lên sự thích thú, muốn tới đó tìm hiểu xem như thế nào.
Hơn nữa đây còn là do Mẫn Nhạc trưởng công chúa cùng Huệ Tâm quận chúa đích thân mời, không nhìn mặt sư cũng phải ngó mặt Phật, chắc chắn bọn họ phải đi một chuyến.
Ngày mười một tháng mười, ngã tư Ngọc Dung phường có rất nhiều cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá.
Tất cả đều là phu nhân tiểu thư các phủ tới ủng hộ cho Ngọc Dung phường.
Các phu nhân cùng tới, hơn nữa còn có rất nhiều nha hoàn tùy thân cùng thị vệ đi theo, trong lúc nhất thời, ngã tư đường chật như nêm cối, dẫn tới sự chú ý của dân chúng xung quanh.
Tình Tước là chưởng quầy của Ngọc Dung phường, lúc này bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Nàng chỉ huy bọn nha hoàn, an bài từng việc, để bọn họ dẫn khách tới từng phòng thích hợp để nghỉ ngơi.
Nhưng vẫn còn rất nhiều phu nhân chưa vào được, đang ngồi đợi trên xe ngựa.
Nàng đi ra từ phủ Dũng Nghị Công, hiểu rõ các mối quan hệ bên trong giữa các phu nhân thế gia nhà cao cửa rộng trong Vân Kinh.
Ngày thường chỉ có thể sắp xếp cho mọi người cùng ngồi ở một chỗ để trò chuyện, nhưng hôm nay nàng mở cửa hàng kinh doanh, cũng không thể an bài cho những người có hiềm khích với nhau ở chung một chỗ, khiến mọi thứ rối tung.
Trời lạnh đến thấu xương, những người đến sau chưa vào được nên phải ngồi trong xe ngựa, có tiểu thư được nuông chiều đang oán giận với mẫu thân: "Nương, tại sao người phải kéo con đến chỗ này chứ, lạnh quá đi mất.
Con còn có hẹn với các tiểu thư muội muội đi thưởng cúc."
Phu nhân nhắm mắt dưỡng thần: "Vậy con không cần nghĩ đến nữa, một lát vào Ngọc Dung phương, con có thể nhìn thấy nhóm tiểu thư muội muội của con rồi."
"???" Tiểu thư nọ không kiên nhẫn mà nhấc màn xe lên, liếc nhìn về phía trước.
"Vì sao? Rốt cuộc Ngọc Dung phường này là nơi nào mà có thể bắt chúng ta chờ như thế này được chứ?".