Tiếng gần giận dữ vang lên, mọi người trong phủ Đô thống còn chưa đi hết đều ngoái mắt nhìn về phía bên này.
Chỉ thấy Thư Châu Tổng binh La Chấn Bắc nổi giận đùng đùng đi thẳng đến trước mặt ba người.
Tiêu Thái và Bùi Mặc cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn ôm quyền thi lễ nói: "Mạt tướng tham kiến La tổng binh."
Đối vị hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi đầy hứa hẹn này, La Chấn Bắc vô cùng coi trọng, sắc mặt hắn dịu đi: "Không cần đa lễ."
Nói xong hắn lại bình tĩnh nhìn La Đình Dũng đang trốn ở sau lưng Tiêu Thái, tức giận mắng: "Thằng nhãi khốn khiếp nhà ngươi, còn trốn cái gì mà trốn?!"
La Đình Dũng thò ra nửa đầu từ sau lưng Tiêu Thái, mắng lại: "Ta mà là thằng nhãi khốn khiếp, vậy ông là gì? Lão đầu khốn khiếp?"
Hai mắt La Chấn Mắt mở to trừng từng, rất nhanh ông xách lỗ tai La Đình Dũng lên: "Chạy ra ngoài một năm, lá gan ngươi lớn lên không ít nhỉ! Ngay cả lão tử cũng dám chế nhạo?"
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, Tiêu Thái và Bùi Mặc đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, vậy nên khi La Chấn Bắc động thủ, hai người bọn họ không ra tay ngăn cản.
"Phụ thân! Đau! Đau!" Theo lực đạo của cha hắn, La Đình Dũng phải nhón chân lên.
"Còn biết đau sao? Ngươi có biết nương ngươi ở nhà lo lắng cho ngươi bao nhiêu hay không hả?"
Nhãi con lá gan lớn, năm trước chiến sự bùng nổ, hắn không nói một tiếng mà đã trốn nhà rời đi, một mình nhập ngũ.
Phu nhân chất nữ trong nhà lo lắng muốn chế.t, sau này ông tra ra hành tung của tiểu tử này, nghĩ muốn để cho tiểu tử hỗn trướng nếm trải chút đau khổ rồi mới tới bắt hắn về.
Nhưng ai biết hổ phụ sinh khuyển tử, vậy mà tiểu tử này có thể chịu được đau khổ, từng bước đi lên, trong lòng La Chấn Bắc tràn đầy sự kiêu ngạo cùng vui mừng.
Ông thay nhi tử khuyên bảo phu nhân đang ngày ngày lo lắng, thường hay nói cho bà nghe về tình hình của đứa con thứ hai này.
Nhưng lần này đại quân thắng lợi trở về, phu nhân nghe được tin tức, rốt cuộc không chờ được nữa, muốn ông bằng mọi cách phải đem được hỗn tiểu tử này về.
Vậy nên ông phải tự mình ngồi ở đây canh giữ để bắt người.
La Đình Dũng đỏ mặt, nhưng vẫn giãy dụa cùng cha hắn: "Cha, người mau buông tay đi, mọi người còn nhìn kìa!"
"Chà? La nhị thiếu gia còn biết ngại ngùng sao? Sao lúc ngươi còn nhỏ mà đã biết trốn nhà đi lại không biết xấu hổ thế? Đứa con bất hiếu nhà ngươi, có biết nương ngươi lo lắng mà khóc đến mức nào rồi hay không!"
"Cha, cha! Con biết sai rồi, người đừng nói nữa." La Đình Dũng mặt cắt không còn một giọt máu, hắn vừa thẹn vừa mắc cỡ, đã khiến nương hắn phải khổ tâm.
Từ nhỏ, ca ca của hắn đã lợi hại hơn hắn rất nhiều, thời niên thiếu hắn muốn tranh với ca ca, nên La Đình Dũng đã lén lút trốn nhà, muốn kiến công lập nghiệp để mọi người biết hại lợi hại thế nào.
Nhưng chiến trường tàn khốc đã khiến hắn trưởng thành, dạy hắn biết quý trọng sinh mệnh.
Có thể còn sống trở về là do hắn được các ca ca liều mình cứu giúp vài lần.
Hắn đã đi dạo quỷ môn quan một lần, La Đình Dũng đã sớm không còn tính tình trẻ con háo thắng nữa rồi, cũng rất nhớ nương, cha hắn, còn có đại ca đại tẩu cùng biểu tỷ.
Lần này về thành, hắn cũng tính về phủ nhận sai, nhưng ai biết lão cha hắn thế nhưng ngay cả một khắc cũng không chờ được, ngay lập tức tới đây bắt người.
Ông trời ơi, bị nhiều huynh đệ ở đây nhìn thấy như vậy, cha hắn lại tóm hắn giống như là bắt thỏ, mặt mũi của La Tham tướng hắn còn đâu!
La Chấn Bắc tóm lấy nhi tử không buông, nhưng đối xử với hai người Tiêu Thái Bùi Mặc lại cực kỳ khách khí.
Thằng nhãi con nhà mình có bao nhiêu phân lượng, ông biết rõ ràng, cũng may còn có hai vị này quan tâm chiếu cố.
La Chấn Bắc thu hồi vẻ tức giận, thay vào đó là vẻ mặt nhiệt tình mời hai người Tiêu Thái: "Đã làm phiền nhị vị chiếu cố khuyển tử hơn một năm nay rồi, lát nữa ta sẽ tổ chức thịnh yến trong phủ để cảm tạ nhị vị."
"La Tổng binh khách khí rồi.
Chúng ta là huynh đệ của La Đình Dũng, chiếu ứng lẫn nhau thôi, không nhận nổi lễ tạ ơn của La Tổng binh." Tiêu Thái trả lời..