Trên giáo trường, Tiêu Thái đánh trả, Bùi Mặc tức giận; Tiêu Thái không đánh trả, Bùi Mặc càng tức giận hơn.
Bùi Mặc đấm một cái vào cánh tay đang đón đỡ của Tiêu Thái, hắn lạnh giọng hỏi: “Sao thế, ta không xứng để Tiêu Phó tổng binh ra tay sao?”
Ánh mắt Tiêu Thái trầm xuống, hắn bắt chéo đôi tay đón đỡ đòn đánh của Bùi Mặc ở phía đối diện rồi đẩy ra, khom lưng tung chân quét ngang về phía Bùi Mặc, Bùi Mặc nhảy ra xa.
Hai người lúc tiến lúc lui, trong lúc nhất thời trên giáo trường bụi đất bay mù mịt.
Cuối cùng trên mặt hai người bọn họ đều có vết xanh tím, thở hổn hển phì phò mà nằm trên mặt đất.
Bùi Mặc nhìn đám mây trên cao, chậm rãi nói với người nằm bên cạnh: “Nói đi nói lại, nhiều năm qua, ta chưa từng làm cái gì cho Tiểu Nguyệt, ngược lại là ngươi che chở cho muội ấy, cho muội ấy một gia đình.”
Tiêu Thái quay đầu, nhìn về phía Bùi Mặc.
Bùi Mặc vẫn lặng lẽ nhìn bầu trời, “Mặc dù hiện tại ta nói lời này hơi không biết tự lượng sức mình một chút, nhưng hôm nay ta còn là vẫn phải nói một câu.”
Hắn quay đầu, trong mắt tràn đầy đứng đắn và nghiêm khắc: “Ta mặc kệ ngày sau ngươi một bước lên mây như thế nào, Tiểu Nguyệt gả cho ngươi, thay ngươi sinh con, chăm sóc gia đình, ngươi phải toàn tâm toàn ý mà đối xử tốt với một mình muội ấy, nếu không, không tiếc trả giá bất cứ điều gì, ta đều sẽ chủ trì công đạo cho muội ấy, mang muội ấy đi!”
Tiêu Thái trịnh trọng mà trả lời: “Khi đệ cưới Tiểu Nguyệt đã hứa hẹn cùng nàng ấy, cuộc đời này Tiêu Thái chỉ chung tình với một mình Phó Nguyệt.
Chuyện trọng nhà đều nghe theo Tiểu Nguyệt.
Hôm nay ta cũng sẽ hứa hẹn một lần nữa ở trước mặt ca, đại ca có thể theo dõi xem ta có làm theo lời hứa không.”
Huynh đệ không phải là chỉ tôn xưng cho có, Bùi Mặc đã sớm hiểu rõ tính cách của Tiêu Thái.
Trong mắt hắn ẩn hiện nụ cười thật tươi, không cam lòng yếu thế mà nói: “Có thể cưới được muội muội của ta, là tiểu tử ngươi có phúc lớn! Đương nhiên phải nghe lời muội ấy mà, muội muội ta rất lợi hại đó!”
“Đại ca nói rất đúng.”
Bùi Mặc tức giận mà nhìn cái tên bỡn cợt này “Được rồi, về sau ta chính là đại ca, muội phu.”
Tiêu Thái quay đầu, che giấu nụ cười của chính mình.
“Đừng tưởng ta không nhìn thấy ngươi đang cười trộm nhé”
Bùi Mặc nâng đôi tay lên gối sau đầu, chậm rãi nói: “Ngươi muốn viết thư nói cho Tiểu Nguyệt biết việc này sao?”
“Ừ, có quyết định này.” Tiêu Thái cũng nhẹ nhàng tự tại mà chậm rãi trả lời.
“Tạm đừng nói, trên giấy một hai câu không diễn tả hết, miễn cho muội ấy lại nghĩ nhiều.
Một mình muội ấy gánh vác cả nhà, lại còn phải chăm lo con cái đã đủ lo lắng.
Chờ chúng ta tới Vân Kinh, ta tự mình đi gặp muội ấy là được.”
“Ngươi nói xem, Tiểu Nguyệt có muốn gặp ta không? Nhiều năm như vậy không tìm mà vẫn có thể gặp được muội ấy, không biết muội ấy có trách vị ca ca vô dụng này không.”
“Không đâu, Tiểu Nguyệt vẫn luôn nhớ thương ca đó.
Lúc trước này ấy đi tìm một số mẹ mìn, nhưng nhiều năm qua rồi không hề có manh mối gì.
Lại nói, năm đó Tiểu Nguyệt còn nhỏ, lại bị bệnh nặng kéo dài, ngay cả địa chỉ nhà ban đầu ở đâu cũng không nhớ rõ.”
“Ý trời trêu người.
Về sau ta trở về thành Thanh Châu tìm được vị trí của nhà mình, một lần nữa mua lại chỗ tiểu viện kia, cũng lập phần mộ chôn di vật cho cha mẹ.
Về sau có thời gian, ta mang các ngươi trở về tế bái cha mẹ.”
“Được.” Nói đến chuyện này, Tiêu Thái nhớ tới chuyện cùng Phó Nguyệt dâng hương, liền nói cho Bùi Mặc, hy vọng hắn có thể hiểu Phó Nguyệt cũng chưa từng quên cha mẹ, ca ca.
Tiêu Thái: “Năm ngoái khi chúng ta còn ở thành Thạch châu, Tiểu Nguyệt đã tới chùa tế bái và dâng tiền thắp đèn vãng sinh.
Nàng ấy tin huynh còn sống, nên cũng cầu phúc với đèn trường thọ cho huynh”
“Về sau chúng ta sống ở Vân Kinh, nàng vẫn giữ thói quen này như cũ.
Khi nàng ở Triệu phủ cũng đã tích cóp bạc hàng tháng để châm đèn.”.