Tiêu Thái: "Lần này đại quân quay về kinh, La phu nhân cũng mang theo nàng ấy trở lại."
"Thật sao?" Phó Nguyệt kích động ngồi dậy.
"Hôm nay đã đáp ứng sẽ tới bái phỏng La phủ rồi." Tiêu Thái nghĩ đến việc trong lúc vô tình, Tiểu Tam Tử đã để lộ tiếng gió, không khỏi thần bí cười nhìn Phó Nguyệt.
"Ta còn có một chuyện vui khác, Tiểu Nguyệt có muốn nghe một chút không?"
"Ai da, chàng mau nói đi." Phó Nguyệt nhẹ đẩy Tiêu Thái.
Tiêu Thái ngửa đầu tỏ ý.
Đây là lạc thú khi hai người ở cùng nhau, niềm vui chốn tư phòng.
Phó Nguyệt cong mắt, ghé sát vào bên người Tiêu Thái, hai tay ôm mặt Tiêu Thái, biểu tình kiêu ngạo khen ngợi hắn lên tận trời cao: "Trời ạ! A Thái ca, chàng là chim khách báo tin vui sao? Tại sao một lần chàng đã mang đến cho ta liên tiếp nhiều tin tốt như vậy?"
Nàng cúi đầu hôn lên môi Tiêu Thái, gương mặt ửng đỏ thúc giục hắn: "A Thái ca ca, mau nói cho ta biết đi! Ta không biết còn có chuyện đại hỷ sự gì nữa đây."
Đôi mắt đen trầm của Tiêu Thái xẹt qua một tia ngọt ngào, hắn mở miệng nói: "Việc vui của đại ca sắp tới, nàng đoán xem, giai nhân là ai?"
Bùi Mặc giấu kín chuyện này, dọc đường đi chỉ có thể nhìn ra tâm hình hắn đang rất tốt, nhưng không chịu nói rốt cuộc là vì chuyện gì.
Vẫn là do Tiểu Tam Tử tính tình thích ăn vặt như trẻ con, nên mới lỡ miệng nói.
Sau khi hắn ăn hết toàn bộ thịt của mình, đã qua năn nỉ Tiêu Thái và Bùi Mặc.
Để lấy lòng Bùi Mặc, La Đình Dũng kêu lên một tiếng "Biểu tỷ phu." Khi Tiêu Thái nghe được đã vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn thấy Bùi Mặc không phản bác lại.
Tiêu Thái thử hỏi La Đình Dũng: "Hỷ sự giữa đại ca và nhà ngươi sắp tới rồi phải không?"
"Nhị ca, huynh cũng biết à?" La Đình Dũng không ngờ đại ca nói.
Tiêu Thái bất động thanh sắc gật đầu: "Lát nữa ta cũng phải suy nghĩ xem nên chuẩn bị hạ lễ như thế nào cho đại ca."
"Ha ha ha, đệ cũng đang nghĩ đó.
Nương đệ nói, sau khi chúng ta quay về Tái Bắc sẽ định ra chuyện này, ta đang vội nghĩ không biết nên chuẩn bị cho biểu tỷ đồ gì tốt để làm của hồi môn đây.
Ba người chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, bên đại ca, chắc chắn ta cũng không thể thiếu đúng không?"
Quả nhiên...
Tiêu Thái buồn cười lắc đầu.
Lúc trước, khi bọn họ đi theo Bùi Mặc quay về thành Miên Ngân, phu nhân Bùi gia Bồ Ngọc nghe nói hắn chỉ lớn hơn Bùi Mặc có một tuổi mà đã có nữ nhi hai tuổi rồi, nhất thời vô cùng hâm mộ, quay ra cằn nhằn hắn hai câu.
Bùi Mặc khắp nơi như ông cụ, bộ dạng không nóng nảy, dường như không có cô nương nào trên thế gian này có thể lọt vào mắt hắn, hoàn toàn không thấy hắn động tâm bao giờ.
Ai có thể nghĩ đến, chẳng qua chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày mà Bùi Mặc luôn tự tại tiêu sái cũng đã vướng vào hồng trần.
Nhưng nghĩ đến bởi vì Bùi Mặc luôn muốn tìm muội muội mà đã chậm trễ chuyện thành gia, từ đáy lòng Tiêu Thái vẫn hy vọng hắn có thể buông bỏ gánh nặng trong lòng, để chính mình có thể trải qua cuộc sống gia đình hạnh phúc yên ổn.
Phó Nguyệt nghĩ đến hồi nãy bọn họ còn đang nói về chuyện của Triệu Vân Liên, trong chớp mắt Tiêu Thái lại nhắc đến hôn sự của ca ca.
Nàng đảo mắt, thử hỏi: "Sẽ không phải là Vân Liên muội muội đấy chứ?"
Tiêu Thái gật đầu: "Đúng vậy!"
"Chuyện này..."
Phó Nguyệt suy tư về chuyện vui ngoài ý muốn này, bởi vì duyên phận thần kỳ này mà cảm khái.
Càng nghĩ càng vui, Phó Nguyệt không nhịn được mà cười rộ lên.
Tiêu Thái ôm lấy tiểu nương tử, lười biếng tựa vào đỉnh đầu nàng, ủy khuất oán giận: "Tiểu Nguyệt, nàng không biết đâu."
Phó Nguyệt: "???"
Nàng ngẩng đầu, mở to hai mắt, tò mò nhìn.
"Trong thư tín không phải ta đã nói rồi sao, sau khi ta và đại ca cùng Tiểu Tam Tử kết bái với nhau, ba người chúng ta dựa theo độ tuổi để sắp xếp vai về.
Nhưng sau khi đại ca biết ta cưới nàng, đã bắt ta và Tiểu Tam Tử sửa miệng.
Rõ ràng là do Tiêu Thái chủ động sửa miệng, nhưng để lấy lòng thê tử mà bóp méo sự thật! Nhưng cuối cùng việc sửa giọng gọi đại ca cũng là sự thật mà..