La Đình Dũng chọt chọt tiểu cô nương trên bụng, “Nhu nhu, hôm nay Đình Dũng thúc có ăn nhiều không?”
Nhu Nhu thật thà gật đầu, vị thúc thúc mới đến này ăn khỏe thật, ăn nhiều cơm như vậy, Nhu Nhu sợ đến sững người.
Cô bé lại ấn vào cái bụng to của La Đình Dũng, hiếu kỳ hỏi: “Thúc thúc cũng có em bé sao? Có em bé thì phải ăn nhiều.” Ở Dũng Nghị Công phủ, cô bé thấy các đại thẩm mang thai khi cho mình đồ ăn vặt đều nói như vậy.
Nghe vậy, Bùi Mặc phun cả ngụm trà trong miệng ra.
“Ha ha ha ha……” Trẻ con nói năng luôn thẳng toẹt, mọi người đều bị tiểu cô nương làm phì cười.
La Đình Dũng không biết biện bạch ra làm sao.
Trong lúc đang nói chuyện, người hầu ở tiền viện đi tới mời bọn họ nhanh chóng ra tiếp chỉ.
Là Thánh chỉ phong thưởng trong cung truyền đến.
May mắn khi Phó Nguyệt ở Dũng Nghị Công phủ cũng từng theo công chúa ra tiếp chỉ, những quy trình nghi thức đều đã hiểu qua nên nhanh chóng sắp đặt mọi người.
Người đến tuyên chỉ là một vị công công lạ mặt, bọn họ không biết ông ta nhưng công công lại nhận ra những vị đại nhân mới được phong chức này, không dám làm dáng hách dịch.
Công công bèn thực hành nghi lễ như phong thưởng tại Kim loan điện trước kia, nay có thêm quan bào mới, ấn tín và các đồ kim ngân ngọc bảo đều được ban đầy đủ.
Người ta nói chiến sự là nơi dễ dàng nhất để có tiền đồ.
Bùi Mặc nay là Trung Dực quân Hộ quân Thống lĩnh, hàm chánh tam phẩm, phẩm cấp không thay đổi, nhậm chức ở Vân kinh không thể như lúc ở Mạc Bắc được.
Vả lại hắn chẳng qua mới hai mươi hai tuổi, còn chưa thành gia lập thất, nên được khen tặng thêm một câu “Thiếu niên tài cao”.
Tiểu công công ngầm tặc lưỡi, nghĩ đến Vân Kinh này lại có thêm một chàng rể vàng rồi.
Tiêu Thái được thăng làm Ngự lâm quân Thống lĩnh, hàm chánh nhị phẩm, đồng thời phong thưởng Phó Nguyệt làm Cáo mệnh phu nhân, hàm nhị phẩm.
Mọi người lĩnh chỉ tạ ơn.
Tiểu công công vội vàng sai người nâng mọi người lên.
Phó Nguyệt ra hiệu bảo Tình Tước đem bạc đã chuẩn bị sẵn để tặng cho ông ta nhưng tiểu công công kiên quyết không nhận.
Mỗi vị ở đây, ông ta đều không thể làm mất lòng, phải kính trọng, tạo mối thiện duyên.
Tiểu công công tỏ ý tốt bụng nói với La Đình Dũng đang đứng một bên: “Không ngờ La đại nhân cũng ở đây, những người được phái đến La phủ tuyên chỉ cũng đang trên đường rồi.”
“Ta sẽ trở về ngay!” La Đình Dũng chắp tay cáo từ, nhanh chóng rời đi.
Sau khi tiễn mọi người trở về chính điện, không có người ngoài, Phó Nguyệt không kìm được kinh ngạc mà ôm bộ triều phục Cáo mệnh phu nhân: “Có cả phong thưởng cho ta sao?” Tiêu Thái chưa từng nói cho nàng biết chuyện này.
Tiêu Thái nhíu mày lắc đầu, việc này hắn cũng không rõ.
Hắn định sau khi nhậm chức mới xin phong thưởng cho Phó Nguyệt.
Nghe tiếng Bùi Mặc gõ lên bàn, hai người bọn họ mới ngừng suy nghĩ, trở về thực tại.
“Một chuyện tốt như vậy, hai ngươi còn nghĩ nhiều làm gì? Nói không chừng do bệ hạ coi trọng công lao của A Thái, nhân tiện cũng phong thưởng cho Tiểu Nguyệt luôn.”
“Từ giờ trở đi, chúng ta hãy nỗ lực, tận trung báo đáp bệ hạ là được.”
Bùi Mặc nói cũng có lý, Tiêu Thái gật đầu không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Tiêu Thái không biết, kỳ thực đằng sau chuyện này là do hai người cữu cữu Diệp Trạch và công chúa Tề Đồng giúp sức.
Diệp Trạch đã là Nhất đẳng Quốc công gia nắm giữ thực quyền, lại lấy đích Trưởng công chúa, quyền cao chức trọng.
Vì tránh việc công cao lấn chủ, Diệp Trạch chủ động không cần phong thưởng chức vị gì nữa, chỉ nói vài câu lời hay ý tốt cho cháu trai mà thôi.
Ông ta nói thì cũng là sự thật, không hề nói phóng đại lên.
Đối với vị muội phu sống tình nghĩa này, tất nhiên Tề Chước đều đồng ý.
Ngự lâm quân hộ vệ hoàng thành, trực tiếp nghe lệnh từ bệ hạ.
Tề Chước đặt Tiêu Thái vào vị trí này, ai cũng thấy được ông rất coi trọng Tiêu Thái.
Chờ sau khi Tiêu Giản trở về, Tiêu Thái mở cửa nhà thờ tổ, đem triều phục bày lên, dẫn mọi người trong nhà trịnh trọng cẩn cáo tin tốt này với tổ tiên, cha, nương.
Bùi Mặc dường như lại có suy tư gì đó.
Khi hắn được Bùi gia nhận nuôi, Bùi gia không có người kế thừa hương hỏa, liền đổi họ của hắn sang họ Bùi.
Mặc dù về sau lại sinh ra đám đệ đệ, nhưng hắn cũng không đổi lại họ cũ.
Cha nương (ruột) có ân dưỡng dục với hắn, còn cha nương Bùi gia lại có ân tái tạo hắn..