Dậy sớm vào ngày mới, hộ nhà nông gặp lúc đi dạo chợ vào giữa tháng hôm trước đã mang gần nửa thùng sữa bò đến cửa như đã hẹn.
Tiêu Thái trả tiền, sau khi cảm ơn người ta liền đổ sữa bò vào chén của nhà mình.
Bữa sáng đơn giản với món dưa cải thái nhỏ ăn kèm với cháo, điểm khác biệt với thường ngày đó là trên bàn ăn hôm này có thêm ba chén sữa bò.
Đây là một phần sữa bò được Phó Nguyệt lấy ra, cho đường vào đun sôi.
Phó Nguyệt nhìn thấy Tiêu Giản ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, chờ bọn họ cùng nhau dùng bữa sáng, chẳng qua đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm chén sữa bò, dường như còn nuốt nước miếng.
Nàng bước tới ngồi xuống, cười bảo Tiêu Giản: “A Giản nhân lúc sữa bò còn nóng uống trước đi.
”
“Vâng!” Nghe tẩu tử nói xong, Tiêu Giản ôm lấy chén, cúi đầu thổi thổi hơi nóng, cẩn thận mà nhấp một ngụm.
Trắng xóa, ngọt ngào, không hề tanh chút nào.
Tiêu Giản thỏa mãn híp mắt lại, trực tiếp nâng chén lên, há miệng uống một ngụm to.
“Đệ cứ uống từ từ, đây là trứng gà chiên, đệ ăn kèm với sữa bò đi.
”
Thấy Tiêu Giản uống hơi vội vàng, khóe miệng tràn ra một ít sữa bò, Phó Nguyệt lấy khăn lau cho cậu bé.
Tiêu Giản buông chén, ngượng ngùng mà cười cười, chậm rãi uống một lần nữa.
Thấy cậu bé ăn uống vui vẻ, Phó Nguyệt quay đầu hỏi Tiêu Thái bên kia: “A Thái ca uống có quen không?”
Tiêu Thái gật đầu, chén này hắn cũng uống hơn một nửa rồi.
“Sữa bò này không thể để lâu.
Lò nướng ở hậu viện gần như đã được hong khô rồi, ta sẽ dùng sữa bò làm bánh ngọt nướng nhỏ thử xem.
”
Tiêu Thái nghĩ nghĩ: “Đây là lần đầu tiên ta làm cái lò nướng này, có dùng được hay không thì ta cũng không rõ lắm.
”
“Thử một lần sẽ biết, dù sao cũng phải luyện tập trước mà.
” Lúc này Phó Nguyệt lại có suy nghĩ thông suốt “Có thể làm một lần là thành công thì quá tốt, nhưng không thành thì ta sẽ thử lại lần nữa.
Cùng lắm nhiều sữa bò thì chúng ta tự uống hoặc là ta làm đồ ăn điểm tâm khác là được, đừng lo lắng.
”
Ăn xong bữa sáng, Phó Nguyệt liền lấy nguyên liệu là bốn quả trứng gà, bột mì cho vào đánh bông lên, sau đó cho sữa bò vào quấy đều sền sệt rồi phủ một lớp giấy dầu lên, để ủ khoảng mười lăm phút, cuối cùng đổ hỗn hợp bánh ngọt vào trong chén sứ đã chuẩn bị sẵn.
Phó Nguyệt bưng chén đi vào hậu viện, Tiêu Thái đã nhóm lửa trong bếp của lò nướng.
Để chén lên trên giá nướng, hai người cùng kiên nhẫn chờ đợi không đến ba mươi phút.
Phó Nguyệt nhẩm tính đã đủ thời gian, chọc chọc Tiêu Thái đứng ở bên cạnh: “A Thái ca, đủ thời gian rồi, ta lấy nó ra nhìn xem.
”
Tiêu Thái quấn mấy tầng vải bỏ đi quanh tay, lấy chén bánh trong lò nướng ra đặt ở trên bàn.
Trong chén, hỗn hợp bánh hơi hơi đọng lại thành hình, nhưng không hoàn toàn giống khuôn mẫu, bẻ ra một chút, phần lớn hỗn hợp bên trong vẫn dính nhão.
Hai người đưa mắt nhìn nhau……
Phó Nguyệt ôm chén một lần nữa bỏ vào trong lò nướng, đồng thời an ủi Tiêu Thái: “A Thái ca, cũng có thể là ta nhớ lầm thời gian, chúng ta nướng lại.
”
Tiêu Thái không nói chuyện, lại cùng Phó Nguyệt đợi thêm hơn mười lăm phút nữa, mở lò ra một lần nữa, bánh trứng gà vẫn chưa thành hình, mức độ chín ở mỗi nơi một khác nhau.
Lò nướng thất bại.
Cái này, Phó Nguyệt cũng không tìm được cớ gì để an ủi hắn.
Tiêu Thái như một con đại cẩu mất hứng mà ủ rủ, trầm mặt xuống, yên lặng ngồi xổm trước lò nướng xem xét bếp lò, không nói một lời.
Một lát sau, Tiêu Thái đứng lên, cầm chén qua.
“Nhà ta không nuôi gia súc, để ta mang chén bánh nướng hỏng này đến nhà Dương Tứ gia gia một chuyến.
Tứ nãi nãi nuôi hai con heo, món này cho heo ăn cũng không có hại, tiện thể mời Dương Tứ gia gia đến đây nhìn xem.
”
Tiêu Thái nhìn Phó Nguyệt, hơi áy náy xoa xoa gương mặt nàng: “Có điều đồ ăn tiếc quá, còn khiến nàng mất công mất sức suốt cả buổi sáng.
”.