Trần bà bà nhổ một ngụm nước miếng xuống mặt đất: “Không có việc gì không đăng điện tam bảo, nhất định lại không có ý tốt gì.
”
Chờ đến buổi chiều Tiêu Thái trở về, Trần bà bà nghe được tiếng người, đi ra ngoài viện nói.
“Tiểu tử Thái à.
” Trần bà bà gọi Tiêu Thái lại.
“Trần bà bà, ngài có chuyện gì sao?” Tiêu Thái cùng Phó Nguyệt dừng bước chân lại.
“Buổi chiều đại bá mẫu kia của ngươi lại tới cửa tìm đó.
Các ngươi không ở nhà, bà ta nói ngày mai bà ta lại đến tìm Phó Nguyệt.
” Trần bà bà nói với Phó Nguyệt.
Tiêu Thái nghe được mà nhăn chặt mày lại, Thôi Hạnh Hoa lại muốn gây chuyện xấu xa gì đây?
Phó Nguyệt nghe thấy là muốn tìm nàng liền cười thầm một tiếng, thật đúng là coi nàng là quả hồng mềm mà bóp sao.
Có điều trước mặt người ngoài, cũng không cần nói thêm.
Phó Nguyệt: “Cảm ơn Trần bà bà, chúng cháu biết rồi.
”
Nói lời cảm tạ tiễn Trần bà bà đi, Phó Nguyệt lôi kéo hai huynh đệ đang nhăn mày nhăn mặt vào sân nhà mình.
“Được rồi, đừng nghĩ nữa.
Có chuyện gì ngày mai lại xem.
”
Tiêu Thái: “Vậy ngày mai ta không ra cửa.
Vừa lúc lò nướng mới đắp ngày mai chắc khô rồi, để ta thử xem.
”
Phó Nguyệt gật đầu: “Được rồi, có chàng ở nhà thì càng không có vấn đề gì.
Đi đi đi, trở về dọn dẹp một chút.
”
**
Ngày hôm sau, Tiêu gia ai bận việc nấy.
Qua buổi trưa, sau khi Tiêu Giản ăn xong thì đi ngủ trưa.
Bởi vì lò nướng lần này vẫn không thành công, luôn thấy thiếu gì đó cho nên Tiêu Thái liền ngồi xổm ở hậu viện thử nghiệm đi thử nghiệm lại mấy lần để kiểm tra.
Bản vẽ được đưa ra, những việc cần nhớ rõ và chú ý cùng phương pháp đều được Phó Nguyệt nói cho Tiêu Thái, những cái khác thật sự nàng cũng không biết phải làm gì cho đúng, chỉ có thể để Tiêu Thái từ từ ngồi đó nghiên cứu.
Đáng tiếc không kịp ngày sinh nhật của Trương thẩm, Phó Nguyệt vốn tính toán làm bánh kem để tặng.
Cũng hết cách rồi.
Mỗi người có một năng lực riêng, Phó Nguyệt lắc đầu không băn khoăn nữa, lại ngồi trong sân thêu thùa.
Chỉ chốc lát sau, cửa lớn đột nhiên bị đập vang “rầm rầm rầm”.
“Mau mở cửa, biết các ngươi ở nhà rồi!”
Phó Nguyệt nghe thấy tiếng nói to như vậy, biết Thôi Hạnh Hoa lại tới nữa, liền cất những thêu phẩm quý trọng trong tay vào căn phòng phía đông của nàng, khóa kỹ cửa phòng một lần nữa.
Sau đó mới thong thả ung dung đi mở cửa.
Cửa vừa được mở ra, Thôi Hạnh Hoa đã vội vàng chen người vào.
Vừa nhìn thấy là Phó Nguyệt, Thôi Hạnh Hoa đã há mồm phun ra: “Mèo trốn mất mặt trong nhà hay sao mà chẳng ló mặt ra ngoài? Ta gõ cửa suốt nửa ngày trời, không nghe được à?”
Từ lần trước Thôi Hạnh Hoa tới cửa mở mồm ra nói bừa bãi, Phó Nguyệt cũng chẳng muốn phản hồi lại bà ta.
Buổi tối hôm đó làm ầm ĩ lên, mấy nhà phía trước cũng có người ra lén nhìn, một vài lời nói xa gần đã lưu truyền, trong thôn ai cũng biết chuyện.
Mọi người hiểu rõ ngọn ngành, không ai nói Phó Nguyệt không lễ phép.
Nhưng ngại với Thôi Hạnh Hoa cùng nhà mẹ đẻ của bà ta, hơn nữa hai nhà đã không giúp đỡ lẫn nhau, nên xem mà chỉ thấy nực cười.
Phó Nguyệt ngồi trở lại trên ghế nhỏ, bình thản mà đáp lại bà ta: “Hôm qua đi cùng A Thái ca lên núi thăm sư phụ một chuyến, hôm nay rảnh rỗi nên dọn dẹp trong nhà một chút.
”
Cái viện rách nát này thì có gì mà phải dọn dẹp, cũng chẳng có mắt, không biết lấy ghế ra cho bọn họ ngồi.
Nghe thấy Phó Nguyệt nhắc tới Tôn Trường Minh, trong lòng Thôi Hạnh Hoa giật thót một cái, nhớ tới mục đích hôm nay tới, bà ta liền nuốt những lời chỉ trích bên cửa miệng xuống.
Thôi Hạnh Hoa tự mình chạy đến góc tường bưng hai cái ghế tới, lôi kéo Tiêu Điềm ngồi xuống bên cạnh Phó Nguyệt.
Nhìn thấy rổ thêu mà Phó Nguyệt để lại có kim chỉ cùng vải lẻ, Thôi Hạnh Hoa cố nặn ra một nụ cười hỏi: “Cháu dâu, ở nhà thêu hoa hả?”.