Đoan Ngọ nhất định phải có bánh chưng mới hoàn chỉnh.
Chính mình tham dự vào toàn bộ quá trình gói bánh chưng cũng là một sự kiện thú vị.
Phó Nguyệt: “Được chứ! Đến lúc đó làm phiền Trương thẩm cùng các tẩu tử dạy cháu, cháu chưa từng tự mình đi hái lá bánh trưng đâu.”
Thôi Đào Nhi giảng giải cho nàng: “Việc này đơn giản.
Chỉ cần chọn loại lá xanh biếc, lá to lại không bị sâu đục lỗ là có thể gói được.
Sau khi lấy về cọ rửa rồi cho vào nước luộc lên là được.”
Vương Thục thận trọng, không quên bổ sung: “Tiểu Nguyệt muội phải nhớ rõ đến lúc đó phải mặc quần áo, giày, vớ dày một chút, cổ tay áo buộc chặt lại, trong đám cỏ lau sậy có không ít côn trùng đấy.”
Phó Nguyệt cẩn thận nhớ kỹ.
Tiêu Thái nghe đám người Tôn Trường Canh nói chuyện phiếm, cũng phân tâm một chút nghe chuyện ở bên này của bọn họ.
Nghe thấy các nàng nói, Tiêu Thái ghé sát vào Phó Nguyệt thấp giọng nói: “Cỏ lau sậy có rất nhiều côn trùng, nàng sẽ sợ hãi, để ta đi lấy lá bánh chưng cho.”
Phó Nguyệt lắc đầu: “Không sao đâu, ta không sợ.
Ta đi cùng Trương thẩm và các tẩu ấy là được.”
Phó Nguyệt chưa nói, khi còn nhỏ ở cô nhi viện có đông trẻ con, cô nhi viện chỗ bọn họ nhỏ nên việc quyên tặng rất hạn chế.
Trong viện lạc hậu và cũ kỹ, bọn nhỏ đã từng thấy côn trùng và chuột bọ cho nên chẳng sợ gì cả.
Có thể ăn no mặc ấm đã là sự cố gắng hết sức của viện trưởng và các ma ma, thật sự không có điều kiện chú ý đến những mặt khác nữa.
Mà những năm ở Triệu phủ làm nô tì, mùa hạ mùa thu quạt cho chủ nhân đuổi côn trùng, nàng sao có thể bị dọa sợ được chứ.
Dần dần, Phó Nguyệt cũng không hề sợ hãi rắn, chuột và kiến nữa.
Hoàn cảnh tồi tệ khiến người ta trưởng thành……
Tiêu Thái nhìn ánh mắt trong trẻo kiên trì của nàng, gật gật đầu.
“Vậy nàng đi cùng Trương thẩm, nước sông ở phía tây kỳ thật hơi sâu, các nàng cứ đứng ở bên bờ mà hái, chính mình cẩn thận.
Chờ nàng trở về, ta sẽ cùng nàng gói bánh chưng.”
Phó Nguyệt tò mò: “A Thái ca cũng biết gói bánh chưng sao?”
Tiêu Thái ngượng ngùng mà mím môi, hắn không biết.
Năm ngoái tết Đoan Ngọ vẫn là Trương thẩm đưa một ít bánh trưng đến nhà bọn họ.
Tiêu Thái bồi chuyện ba người Tôn Trường Canh cùng huynh đệ Tôn gia mà uống không ít rượu, lúc này không còn trầm mặc lãnh đạm như trước nữa, hơi cười ngây ngô trả lời Phó Nguyệt: “Nàng dạy ta đi.”
Hắn chính là muốn dành nhiều thời gian ở cùng một chỗ với Phó Nguyệt.
Đôi mắt hoa đào của Phó Nguyệt cười cong lên, bàn tay dưới cái bàn vươn qua, cào cào vào lòng bàn tay của Tiêu Thái: “Được, Ta sẽ dạy A Thái ca!”
Tiêu Thái nắm chặt ngón tay nhỏ đang quấy phá trong lòng bàn tay mình, từ từ trượt qua khe hở ngón tay nàng, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
Thấy hai người bọn họ lặng lẽ nói chuyện với nhau, Trương thẩm trêu đùa hô: “Hai vợ chồng son các ngươi nói thầm cái gì đấy! Nói cho chúng ta cùng nghe đi.”
Phó Nguyệt giật mình, vội vàng giãy giụa rút tay của mình ra, sắc mặt ửng đỏ.
May mắn là trong phòng ấm áp, ban đầu nàng uống rượu sắc mặt còn hồng hào nên không ai nhận ra.
Phó Nguyệt che giấu mà dùng tay vén tóc mai bên dưới nói: “Không có gì, A Thái ca nói chuyện lá bánh chưng với cháu mà thôi.”
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn đều nhìn bọn họ cười, mọi người đều trải qua giai đoạn mới cưới ngọt ngào rồi nên đều hiểu.
Trương thẩm cũng không vạch trần bọn họ, cười bảo đảm với Tiêu Thái: “Thẩm mang nương tử ngươi đi ra ngoài, bảo đảm sẽ mang nương tử ngươi hoàn hảo trở về, ngươi yên tâm đi.”
“Thẩm, thẩm đừng giễu cợt cháu, Tiểu Nguyệt đi ra ngoài cùng các thẩm, cháu không lo lắng.”
Khẩu thị tâm phi, chính là Tiêu Thái giờ phút này.
Cả bàn ăn đều là phu thê ân ân ái ái, người cẩu độc thân như Tôn Thế Thịnh tỏ vẻ bị chĩa mũi nhọn vào!
Tôn Thế Thịnh bưng bát rượu lên mời Tiêu Thái: “A Thái ca, uống rượu uống rượu.
Hôm nay ta không say không về!”.