Phó Nguyệt cảm thấy một làn hơi nóng bừng lên, không biết là đầu ngón tay nóng, hay là bị ánh mắt của Tiêu Thái thiêu đốt.
Gương mặt nóng bừng, hơi thở loạn nhịp, Phó Nguyệt đỏ mặt lên, cuống quít rút đầu ngón tay của mình ra, vội vàng dặn dò Tiêu Thái: “Chàng ngồi yên ở chỗ này, ta đi xem A Giản đã rửa mặt xong chưa.
”
Mặc kệ hắn say thật hay say giả, Phó Nguyệt không thể ở lại được nữa, nàng phải đi ra ngoài thay đổi không khí!
Ánh mắt Tiêu Thái chuyên chú nhìn theo bóng dáng Phó Nguyệt, không nhìn thấy người nữa, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ nàng biến mất kia.
Hắn đặt đôi tay lên đầu gối, thẳng lưng ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích.
Đúng là… tương đối nghe lời.
Chờ Tiêu Giản nằm ngủ xong, Phó Nguyệt về phòng nhìn thấy Tiêu Thái vẫn ngồi yên ở trên ghế, còn duy trì bộ dáng đúng như lúc nàng đi.
Phó Nguyệt buồn cười mà dắt Tiêu Thái, dẫn hắn đi rửa mặt.
Tiêu Thái ngoan ngoãn phối hợp.
Chờ đến khi dùng nước lạnh rửa mặt, Tiêu Thái thật sự tỉnh táo hơn một chút.
Rửa ráy xong nằm ở trên giường, Tiêu Thái ôm lấy Phó Nguyệt, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài đen nhánh như mây của nàng.
“Đúng rồi, hôm nay nàng đi xuống phòng bếp, nói chuyện cùng các tẩu tử Tôn gia có vui không?” Tiêu Thái thuận miệng hỏi.
Phó Nguyệt nhớ tới bí pháp mà Thôi đại tẩu truyền thụ kia, nhắm hai mắt lại, lông mi thon dài hơi rung động, tựa như con bướm bị giật mình.
Nhìn vành tai cùng khuôn mặt diễm lệ như hoa đào của Phó Nguyệt dần dần ửng đó, Tiêu Thái nghi hoặc.
Sao nương tử lại thẹn thùng như thế?
“Làm sao vậy?”
Phó Nguyệt mở to đôi mắt long lanh, hơi hơi nhỏm người dậy, tiến đến bên tai Tiêu Thái nói nhỏ vài câu.
Thấy Phó Nguyệt nói ngượng ngùng, ánh mắt Tiêu Thái dần tối sầm lại, bàn tay vuốt v e vòng eo của Phó Nguyệt cũng xiết chặt lại.
Phó Nguyệt nói xong, xấu hổ đến mức trốn vào ngực hắn.
Tiêu Thái cúi đầu hơi ngậm vành tai nhỏ nhắn tinh xảo đỏ tươi của Phó Nguyệt, khàn giọng nói: “Nguyệt Nhi, chúng ta thử xem đi.
”
……
**
Ngày kế tiếp, mọi thứ lại diễn ra theo ngày thường.
Phó Nguyệt bận rộn thêu hai mặt trên cái bình phong lớn.
Lần này Tiêu Thái đi một mình đến chợ phiên cuối tháng để bán hàng hóa, thời gian còn lại tiếp tục lên núi săn thú cùng mân mê lò nướng.
Đầu tháng 5, lò nướng hủy đi hủy lại cuối cùng cũng thành công.
Bánh trứng gà mới mẻ, mềm xốp thơm nức, Tiêu Giản ngửi thấy mùi liền nhanh như chớp chạy tới hậu viện.
Chỉ thấy từ tẩu tử trước đến nay bình tĩnh dịu dàng, hiện giờ kích động mà ôm cổ Tiêu Thái nhảy bật dậy, Tiêu Thái vội ôm chặt eo nàng, thuận thế xoay hai vòng.
“A Thái ca! Chàng quá lợi hại! Lò nướng của chúng ta thành công rồi!”
Sự nghiệp phấn đấu đã thành công bước đầu tiên, Phó Nguyệt hết sức vui vẻ.
Thấy Phó Nguyệt vui sướng, Tiêu Thái cũng tràn đầy cảm giác tự hào, trước đó nhiều lần thất bại mà suy sụp trở thành hư không.
Chỉ cần Phó Nguyệt vui vẻ, dù có khó và mệt đến đâu, hắn cũng sẵn sàng kiên trì!
Tiêu Giản nhìn hai người ôm nhau thân mật, “Ai nha” một tiếng, vội vàng dùng hai ngón tay mập mạp che lại đôi mắt, quay người đi, cao giọng kêu: “Đệ không nhìn thấy cái gì hết!”
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Giản, Phó Nguyệt ngượng ngùng mà nhảy khỏi người Tiêu Thái.
Phó Nguyệt: “Đây là học theo ai nói đó…”
Nàng gọi Tiêu Giản tới: “Được rồi, con mèo nhỏ ham ăn mau tới ăn bánh trứng gà mới ra lò đi!”
Tiêu Giản tách ngón tay ra, từ khe hở ngón tay thấy hai người bọn họ đều đang đứng yên ổn mới tung tăng chạy tới.
Phó Nguyệt cầm lấy một cái bánh trứng gà đặt vào tay cậu bé.
Tiêu Giản nâng bánh, cúi đầu ngửi ngửi.
Thơm quá, không rõ rốt cuộc là mùi thơm của trứng gà hay là mùi thơm mát của sữa bò, chỉ ngửi thôi đã khiến người ta muốn cắn một ngụm ngay lập tức.
Nghĩ sao làm vậy, Tiêu Giản “A” một tiếng, bánh nướng xốp mềm mại tràn đầy trong miệng, dường như nhẹ nhàng ngậm là có thể hòa tan.
.