Phó Nguyệt tập trung làm việc, vô tình đi quá sâu và suýt nữa té ngã.
Nàng giật mình hô nhỏ một tiếng, bắt lấy thân cỏ lau sậy trong tay mới ổn định được thân thể.
“Tiểu Nguyệt? Làm sao vậy?” Vương Thục ở gần chỗ nàng nhất nghe được tiếng hô của Phó Nguyệt, ngẩng đầu nhìn, với giọng sang hỏi.
Phó Nguyệt hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh rồi đáp: “Tẩu tử, ta không sao.”
“Không có việc gì là được, chỗ này đất ướt, muội chậm một chút nhé.”
Rút được kinh nghiệm, Phó Nguyệt liền phân tâm chú ý dưới chân.
Thao tác ngắt lá cứ lặp đi lặp lại, khi mặt trời nhô cao thì cái giỏ trong tay mọi người cũng dần dần đầy, vì thế thi nhau trở về bờ.
Phó Nguyệt cởi khăn che mặt và bao tay, đưa lá đã ngắt được trong giỏ cho Trương thẩm, làm phiền bà xem giúp.
Trương thẩm lật lật lá sậy gói bánh trưng mà Phó Nguyệt ngắt rồi nói: “Có thể được, chỗ này cũng đủ dùng.
Chúng ta về thôi.”
Mọi người liền vừa nói chuyện vừa trở về.
Trở về sân, Phó Nguyệt tìm một cái bồn gỗ lớn, đổ lá cây trong giỏ vào nước chà xát nhẹ một lần, sau đó lại cho vào nước sôi nấu một lúc để tiêu độc, sau khi vớt ra thì lại ngâm vào bồn gỗ chứa nước lạnh một lần nữa.
Giữa trưa khi làm cơm, Phó Nguyệt tiện tay chuẩn bị nguyên liệu cần dùng để gói bánh chưng.
Bên này nhân bánh trưng của hộ nhà nông hoặc là không cho gì hết, hoặc là cho một ít đỗ mà ngoài đồng nhà mình trồng được, nhà nào khá giả, có tiền trong tay thì có thể đi kết hợp với một ít mứt táo, thịt v…v.
Người nhà họ Tiêu đều không kén ăn, làm đồ mặn hay đồ ngọt đều được.
Phó Nguyệt liền chuẩn bị một ít mứt táo, thịt ba chỉ ướp cùng với đậu phộng thông thường.
Ăn xong cơm, Tiêu Thái và Tiêu Giản đều chạy vào trong viện giúp Phó Nguyệt gói bánh chưng.
“Nhìn kỹ nhé, trước hết lấy hai ba lá cây đặt chồng lên nhau, sau đó cuốn vào phía trong thành hình cái phễu.”
Phó Nguyệt cầm tay dạy hai huynh đệ cuộn lá cây thành hình trước.
“Được rồi, tiếp tục múc gạo nếp vào.
Ấy! Đừng múc nhiều, hơn một nửa là được.”
Thấy Tiêu Giản lập tức đổ đầy ống lá, Phó Nguyệt ngăn cản, bảo cậu bé đổ một ít gạo lại.
“Lấy hai ba miếng mứt táo hoặc miếng thịt bỏ vào, nếu gói đậu phộng thì cho khoảng năm sáu hạt vào.
Cuối cùng lại múc gạo cho vào san bằng.
Dùng lá cây còn thừa đậy nó lại, cuốn vào, sau đó buộc lại, thế là xong.”
Ba người triển lãm bánh chưng mà bản thân gói, Phó Nguyệt là hình tam giác tinh tế nhỏ xinh; Tiêu Thái cho nhiều gạo, khiến bánh chưng căng đến mức hơi biến hình, mà Tiêu Giản thì chỉ cầm lên không được mấy chốc đã bị rò rỉ ra.
“Không sao không sao, A Giản cứ luyện tập dần dần là được.” Thấy đứa trẻ bất đắc dĩ ôm bánh chưng hỏng, Phó Nguyệt vội an ủi cậu bé.
Người nhỏ sức lực nhỏ, Phó Nguyệt không trông cậy vào việc Tiêu Giản có thể gọi được mấy cái bánh chưng, bảo cậu bé tới đây cùng tham dự hoạt động gia đình mà thôi.
“Vâng, vâng, A Giản làm lại!” Tiêu Giản cũng không nhụt chí, hủy bánh chưng đi, gói lại thử một lần nữa.
Gói mấy cái, Tiêu Thái dần dần nắm được kỹ thuật, tốc độ từ từ tăng lên.
Chờ đến khi gói mấy cái bánh trưng thành ba loại bánh, Phó Nguyệt cầm chúng đi tới phòng bếp nấu trước, nếm thử hương vị.
Bánh chưng được nấu xong, khi lột ra lá bánh chưng, mùi cỏ cây xen lẫn mùi gạo nếp thơm mát thoang thoảng bay lên.
Bánh chưng mứt táo còn tỏa ra vị ngọt.
Mà mùi bánh chưng thịt càng bá đạo hơn, mùi thịt dường như có cái móc, móc vào lưỡi của người ta.
Thịt tẩm gia vị được ngâm trong gạo nếp trắng trẻo mềm mại, sau khi bẻ ra vẫn có thể nhìn thấy thớ thịt rất rõ ràng.
Cắn một ngụm, tuyệt!
Không hề thua kém món thịt kho tàu mà Phó Nguyệt làm!
“Tẩu tử! Buổi tối chúng ta ăn bánh chưng đi!” Tiêu Giản ăn xong một cái chưa đã thèm.
“Ha ha ha, được, cho đệ ăn kèm với nước đường.”
Đã thưởng thức được mùi vị, Tiêu Thái và Tiêu Giản càng nhiệt tình gói bánh trưng hơn, đây là đồ ăn ngon nha!
Tiêu Thái: “Tiểu Nguyệt, chúng ta cần gói bao nhiêu bánh chưng?”.