Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ Nam


Một giọt mồ hôi to đùng từ trên đầu Nhất Tiểu Yến chảy xuống, nàng đưa mắt nhìn miếng bánh dưới chiếc hài đen của Âu Dương Kỳ Thiên, nhất thời rất muốn tung người nhảy qua khỏi cửa sổ.

Âu Dương Kỳ Thiên nhìn miếng bánh hoa quế dưới chân, cơ mặt giật giật, nhìn cô nàng trước mặt, lại nghĩ tới chuyện nàng lén giấu giếm nam nhân áo đỏ trong phòng, nhất thời nghiến răng nghiến lợi, tức giận gầm lên: "Nói mau!!"
Nhất Tiểu Yến bị khí hàn bức người của hắn dọa sợ, từ bé tới lớn ba mẹ nàng luôn chăm lo nàng trên lòng bàn tay, đến cả lớn tiếng mắng chửi cũng không nỡ, giờ lại nhìn thấy Âu Dương Kỳ Thiên mặt mũi sầm sì, lạnh giọng quát lên, mặt nàng tái xanh, mắt long lanh ánh nước, thiếu điều khóc ré lên.

"Hoàng...hoàng thượng.

Xin bớt giận." Nhã công công đầu đổ mồ hôi, nhỏ giọng nói.

Âu Dương Kỳ Thiên phất mạnh bào ngồi xuống, hung hăng rót một chén trà, đưa lên miệng uống, hoàn toàn không để ý tới trà có ngon hay không.
Lại đưa mắt nhìn cô nàng nào đó đang run rẩy đứng một chỗ, hai tay vò chặt áo, mặt tái xanh nhìn mình, hắn nhất thời có chút mềm lòng, nhưng rồi lại quay đi.

Nàng dẫn nam nhân về, ăn bánh do tên nam nhân ấy đưa, lại còn vứt một miếng đang ăn dở xuống dưới đất khiến hắn nhẵm phải.


Bây giờ hắn mắng nàng, nàng lại khóc? Khí thế lúc đối đầu với đám phi tần của hắn đâu rồi? Tại sao trước mặt hắn lại tỏ vẻ sợ hãi như vậy?
Mà sự sợ hãi kia, lại không giống giả vờ chút nào...
Hắn hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhả ra, đặt chén trà trên tay xuống, khuôn mặt quay trở về nghiêm nghị như lúc đầu, hắn nói: "Ta nghe nói ngươi giấu nam nhân trong phòng?"
Nhất Tiểu Yến vừa nghe vậy liền trợn tròn mắt, rồi sau đó nhanh chóng lao tới trước mặt hắn, ôm lấy chân hắn mà khóc: "Hoàng thượng! Hoàng thượng!! Oan cho nô tỳ quá! Nô tỳ nào có biết hắn là ai? Nô tỳ vừa vào phòng liền thấy hắn, định hét lên nhưng hắn uy hiếp nô tỳ, nói nếu hét lên hắn sẽ cho nô tỳ một dao! Thế là nô tỳ đành ngoan ngoãn câm miệng, không hé răng nửa lời.

Lúc sau Lý Hạ Vân đi vào, nhìn thấy hắn cũng sợ hãi không kém, vội nói rằng Hoàng thượng hình như sắp tới đây! Nô tỳ vừa nghe liền mừng rơn, nghĩ rằng Hoàng thượng nghe tin tới cứu nô tỳ, nhất định nô tỳ sẽ bảo ngài dạy cho hắn một bài học.

Nhưng hắn vừa nghe thấy Hoàng thượng sắp tới, mặt mày xanh mét vội tông cửa sổ lao đi.

Nô tỳ thân thấy Hoàng thượng sắp đi tới, lập tức giả vờ cầm đũa ăn cơm, ngài có nhiều việc cần giải quyết như thế, nô tỳ nghĩ là tốt nhất giấu đi, sợ ngài lo lắng quá sinh bệnh, nên không để ngài biết.

Hoàng thượng! Nô tỳ không biết gì hết! Nô tỳ từ đầu đã không biết cái gì cả! Hoàng thượng anh minh nhất định phải tin tưởng nô tỳ!"
Nàng một thôi một hồi nói không ngừng nghỉ, Âu Dương Kỳ Thiên đưa tay day ấn đường, trong lòng thầm mắng lại nữa, hắn thật sự không hiểu tại sao nàng lại có thể nói khóc là khóc như vậy.
Nhất Tiểu Yến càng ôm càng chặt, càng khóc càng giống, càng nói càng có lý, khua môi múa mép đổi trắng thay đen khiến Lý Hạ Vân và Nhã công công há hốc mồm.

Cuối cùng Nhất Tiểu Yến sụt sịt hai cái, đưa tay lau nước mắt, bộ dạng yếu đuối đáng thương, nói: "Hoàng thượng, ngài phải tin nô tỳ."
Âu Dương Kỳ Thiên hừ một tiếng, hỏi: "Ngươi nói cho ta hay, bánh hoa quế này từ đâu mà có?"
Nhất Tiểu Yến lại trưng ra bộ mặt vô tội, nói: "Bánh quế hoa này là do Vương gia đưa cho nô tỳ, nói là thưởng cho nô tỳ."
"Thưởng cho ngươi?" hắn nhướng mày.
Nhất Tiểu Yến vội gật đầu: "Đúng ạ! Vương gia nói rằng vì hôm nay nô tỳ thể hiện rất tốt, khiến tâm trạng ngài ấy vui vẻ nên thưởng ạ!"
Âu Dương Kỳ Thiên nheo mắt quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, rốt cuộc vẫn là không tìm thấy vẻ gì chột dạ trên mặt nàng, đành đỡ trán nói: "Được rồi, trẫm tin ngươi."
Nhất Tiểu Yến vui vẻ ra mặt, Lý Hạ Vân đứng đằng sau nàng thầm thở phào một hơi.


Âu Dương Kỳ Thiên đứng dậy, nói với Nhã công công: "Hồi cung."
Nhưng lúc bước đi chợt thấy là lạ, có thứ gì đang níu chân hắn lại, hắn cúi xuống, nhíu mày: "Còn không buông?"
Nhất Tiểu Yến vội buông tay, đứng phắt dậy, cúi đầu nói: "Hoàng thượng đi thong thả."
Hắn nhìn nàng một cái rồi quay người bước đi, Nhã công công cũng đi theo sau.

Lý Hạ Vân hành lễ rồi đóng cửa lại, liên tục vỗ vỗ ngực: "Sợ chết ta! Sợ chết ta!"
Nhất Tiểu Yến ngồi vào bàn, thở phào một hơi: "Cuối cùng tên Hoàng đế điên ấy cũng đi rồi."
---
Nhất Tiểu Yến nhìn món ăn trên bàn mà không khỏi chống tay thở dài.

Ước gì được ăn món mẹ nấu.

Nàng suy nghĩ một lúc, cười hắc hắc phi thân ra cửa sổ, lao ra khỏi cung, tạt vào một nhà dân.
Bây giờ đang là trời tối, cũng đã muộn lắm rồi, mọi người chắc chắn đã đi ngủ hết.

Nàng nương theo ánh trăng, trèo bờ tường lẻn vào, đi tới chuồng gà nhỏ, tiện tay thò vào bắt lấy hai con gà béo tròn.


"Hắc hắc." nàng cười một tiếng rồi phi thân nhảy đi, trở về cung.

Lý Hạ Vân thấy nàng trở về, hai tay còn xách hai con gà, không khỏi giật mình.

"Ngươi...ngươi!"
Nhất Tiểu Yến không trả lời, cười rồi vứt con gà xuống chân, sai Lý Hạ Vân lấy con dao dưới gối và nước tới, nàng bắt đầu làm thịt.

Hai con gà được rửa sạch sẽ, nàng nhóm lửa, cắm que đem lên nướng, mùi thịt thơm nức mũi, tỏa ra tứ phía.
Lý Hạ Vân hoàn toàn bị mùi thịt hấp dẫn, không để ý tới chuyện nàng lấy gà ở đâu nữa, tiếp tục lật con gà đang gần chín.
Đám ẩn vệ không khỏi há hốc mồm, một số lại không biết có nên chạy đi thông báo cho Hoàng thượng không thì Nhất Tiểu Yến ngước lên nói.

"Hey! Có muốn ăn cùng không?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận