Nhất Tiểu Yến kéo áo Âu Dương Kỳ Thiên: "Hoàng thượng, người thuê hai phòng được không ạ? Nô tỳ với người ở chung, có vẻ không được hay cho lắm..."
Chưa đợi Âu Dương Kỳ Thiên trả lời, hỏa kế đã chớp mắt thắc mắc: "Hoàng thượng?"
Nhất Tiểu Yến nghe vậy giật mình, vội vàng nói: "Là Hoa Thường!"
Hỏa kế à một cái, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Âu Dương Kỳ Thiên lại nhắc lại: "Cho một gian phòng thượng hạng."
Nhất Tiểu Yến thấy vậy vội sửa: "Là hai phòng!"
"Một phòng." Âu Dương Kỳ Thiên mặt không đổi sắc nói.
"Tại sao lại là một phòng?" Nhất Tiểu Yến nhíu mày nhìn hắn.
Âu Dương Kỳ Thiên không mặn không nhạt nói: "Vì không đủ tiền."
Nhất Tiểu Yến: "....."
Hỏa kế nhìn hai người, cứ nghĩ là một đôi nên cũng không hỏi nhiều, nói: "Vậy một căn phòng thượng hạng."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy cực kỳ rối ren, biết thế lúc đi nàng mua ít đồ một chút, có khi bây giờ vẫn đủ tiền để trả tiền phòng.
Nàng mang theo tâm trạng cực kỳ phức tạp nối gót theo Âu Dương Kỳ Thiên đi lên lầu.
Khi đến trước cửa phòng, nàng nuốt nước bọt một cái, nghĩ tới việc tối nay hai người phải ngủ chung, rất không tình nguyện lùi lại một bước.
Âu Dương Kỳ Thiên ngoảnh đầu lại nhìn nàng, nhướng mày: "Không vào?"
Nhất Tiểu Yến mếu máo: "Không aa!! Nô tỳ sợ ban đem không kìm chế được, sẽ lao tới ăn người mất!" với cái tính háo sắc của nàng, chỉ sợ sẽ làm như vậy thật.
Âu Dương Kỳ Thiên khẽ cười, lại nói: "Vào đi."
Nhất Tiểu Yến dù vạn phần không muốn nhưng vẫn bước vào, ai kêu đó là mệnh lệnh của bậc đế vương cơ chứ!!
Một lúc sau nước nóng được bê vào, Nhất Tiểu Yến nhìn y phục ướt nhèm của mình rồi lại nhìn chậu nước, cuối cùng dừng mắt trên y phục ướt một mảng do bế nàng của Âu Dương Kỳ Thiên, mặc dù rất muốn tắm nhưng lại nói: "Hoàng thượng, hay là người tắm trước đi."
"Ngươi tắm đi." Âu Dương Kỳ Thiên bỏ lại một câu rồi đứng lên, ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.
Nhất Tiểu Yến rung động trước hành động galang này của hắn, vội vàng cởi y phục nhào vào chậu tắm, nước nóng bao trọn toàn thân, cảm giác rất thoải mái.
----
Giờ cơm, đầy đủ món ăn được bày trên bàn, nào là sườn xào chua ngọt, nào là đậu chua cay, ngan nấu mơ, ngó sen chua ngọt, lạt tử kê*, tráng miệng có một đĩa tuyết lê mọng nước.
*gà nấu ớt
Nhất Tiểu Yến rất không khách khí cầm đũa, quên mất người ngồi trước mặt mình là Hoàng đế bệ hạ, hồn nhiên gắp lấy gắp để.
Cuối cùng bữa ăn kết thúc, hơn phân nửa thức ăn đều vào trong bụng Nhất Tiểu Yến.
Nàng xoa xoa cái bụng tròn vo, liếm liếm môi, đang định khen ngon thì bỗng dưng mũi ngứa ngứa, thế là hắt xì liền hai cái.
"Sụt sịt" nàng day mũi, mày liễu hơi nhíu lại.
Thầm nghĩ không phải là bị cảm đấy chứ??
Âu Dương Kỳ Thiên vươn tay, bàn tay khớp xương đặt trên trán nàng, nhíu mày nói: "Nhiễm phong hàn, có lẽ do mặc y phục dính nước lâu quá."
Nhất Tiểu Yến nghĩ tới những lần mình bị cảm trước đây, vẻ mặt liền trở nên đau khổ.
"Sao thế?" Âu Dương Kỳ Thiên nhìn nàng.
Nàng cũng mếu máo nhìn lại hắn: "Hoàng thượng, nô tỳ rất sợ a."
Hắn nhướng mày, nàng lại mếu máo nói tiếp: "Trước đây mỗi lần bị phong hàn nô tỳ đều sốt cao, nước mũi chảy ròng ròng, ăn cơm không ngon, ngủ không yên, thực sự rất khó chịu."
Âu Dương Kỳ Thiên nghe vậy thì đứng lên: "Ta đi mua thuốc."
"Ngài còn tiền sao?" Nhất Tiểu Yến ngạc nhiên.
Âu Dương Kỳ Thiên chột dạ: "Không có."
"Vậy ngài ngồi đây, nô tỳ đi là được." Nhất Tiểu Yến nói rồi đứng lên, thân ảnh như gió biến mất nơi cửa sổ, Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày nhưng cũng không đuổi theo.
Lúc sau Nhất Tiểu Yến quay về với một bọc thuốc, nàng cười hì hì: "Thuốc đây."
"Lấy ở đâu?" hắn nhướng mày.
Nàng gãi gãi má, mắt đảo loạn: "Nô tỳ đi trộm."
Khóe môi Âu Dương Kỳ Duyên co rút mạnh.
Nàng quả thực rất to gan!.