Lúc Nhất Tiểu Yến tỉnh dậy thấy đầu nặng trịch, mũi sụt sịt, cả người mệt mỏi rã rời liền thầm than trời kêu đất.
Ohhh noooo!!! Nàng bị cảm! Bị cảm thật rồi!!!
Nhưng điều tiếp theo nàng không dám tin chính là nhìn khắp phòng không thấy Hoàng thượng đâu cả, đợi gần một canh giờ cũng không thấy ngài về.
Chẳng lẽ....tên Hoàng đế điên đó vứt nàng ở lại đây thật?
Nhất Tiểu Yến nghĩ vậy tức giận tới mức khóe môi giật giật, thật muốn trèo lên nóc nhà, gào thét chửi tên kia một trận cho đã, nhưng vì sức khỏe không cho phép, nàng đành nằm xuống tiếp tục ngủ.
Đang lúc lim dim chuẩn bị đi gặp Chu Công đánh mạt chược thì cánh cửa mở ra, một nam nhân vận hắc y bước vào, Hoàng thượng tay cầm một lồng thức ăn đi tới bàn.
"Tỉnh rồi?" hắn nhìn nàng.
Nàng gật gật đầu, nhưng từ đấu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm vào lồng thức ăn.
Âu Dương Kỳ Thiên khẽ cười, bê lồng thức ăn tới bên giường, cẩn thận mở ra, mùi thơm bay ngào ngạt hấp dẫn Nhất Tiểu Yến, nàng vội vàng ngồi dậy.
Nhất Tiểu Yến rất không khách khí cầm lấy màn thầu lên ăn, xong lại gắp mấy miếng điểm tâm bỏ vào miệng, cả bữa ăn hoàn toàn không để ý tới Hoàng thượng ngồi bên cạnh vẫn chưa ăn uống gì, mà Hoàng thượng lại không để ý việc này, si mê nhìn nàng.
"Sụt sịt!" nàng kết thúc bữa ăn bằng tiếng sụt sịt mũi, nước mũi do hơi nóng của thức ăn bốc lên màu chảy xuống, nàng đang định lấy áo lau đi thì một tay áo màu đen đưa tới trước mặt nàng, Hoàng thượng nhíu mày ghét bỏ: "Nhanh xỉ ra, bẩn chết đi được."
Nhất Tiểu Yến bĩu môi, người kêu bẩn mà lại đưa áo của mình cho nô tỳ xỉ à?
Nghĩ vậy nhưng nàng lại không có ý định phản bác, vội vàng túm lấy tay áo rộng thùng thình của Hoàng đế lau mũi, vì nước mũi của nàng đã sắp rỏ tới tận miệng rồi 囧
Nàng xỉ mũi xong, cảm thấy cả khoang mũi đều thoáng khí dễ thở, cười hì hì nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng, áo người thật thơm." nói rồi không đợi hắn phản ứng đã tự tay bắt mạch cho mình, thở dài: "Ai da, thật không tốt, thật không tốt."
Âu Dương Kỳ Thiên nhướng mày: "Bệnh nặng?"
"Không phải." Nhất Tiểu Yến lắc lắc đầu: "Nô tỳ lại sắp sốt rồi, chỉ sợ sẽ mất 1 2 ngày mới bớt sốt được." nói xong lại thở dài một hơi, nhấc chăn nằm xuống, ánh mắt thâm tình nhìn hắn: "Hoàng thượng, đến lúc đó nhờ ngài cả."
Nàng vừa dứt lời liền nhắm mắt lại, quay mặt vào tường, chuẩn bị vỗ mộng.
Đột nhiên sau lưng có khí lạnh ùa vào, Hoàng thượng rất vô liêm sỉ trèo lên giường, thản nhiên nằm xuống.
"Hoàng thượng!!!" Nhất Tiểu Yến cả kinh.
Âu Dương Kỳ Thiên ngáp nhẹ một cái rồi nhắm mắt nói: "Ngủ đi, tối hôm qua trẫm nhường giường cho ngươi, chưa được ngủ."
Nhất Tiểu Yến mặc dù vạn phần không muốn nhưng cũng không thể không chấp nhận.
Nếu Hoàng thượng muốn ngủ, nàng sẽ phải nhường giường cho người, trải nệm nằm dưới đất, nhưng sức khỏe đang không tốt, nằm dưới đất bệnh sẽ càng nặng thêm.
Chắc là vì thế nên Hoàng thượng mới đồng ý ngủ chung.
Nhất Tiểu Yến lẽ ra phải vui mừng vì được ngủ cùng thánh giá, nhưng trong đầu nàng lại hiện lên mấy hàng chữ to đùng: Bị đội mũ xanh, Triển tướng quân đem Nhất Tiểu Yến ra đánh một trăm trượng lớn, máu me đầm đìa, thịt nát xương tan rồi bỏ xuống biển cho cá ăn.
Nàng rùng mình, nhưng cuối cùng rất nhanh lấy lại tinh thần.
Triển Duật Hành là người thiện lương, sẽ không làm như vậy.
Nàng với Hoàng thượng chỉ là nằm ngủ chung giường, đâu có làm gì, nên cũng không thể gọi là đội mũ xanh được.
Nhất Tiểu Yến nghĩ xong thì thả lỏng người.
Hoàng thượng khẽ nhếch khóe môi vì ý đồ đã đạt được, quay sang vòng tay ôm lấy eo Nhất Tiểu Yến.
"Hoàng thượng!!" Nhất Tiểu Yến giật bắn mình.
Âu Dương Kỳ Thiên làm ra vẻ mệt mỏi nói: "Để im, ta đang rất mệt, chỉ là ôm thôi, Triển Duật Hành sẽ không so đo đâu."
Nhất Tiểu Yến rất không tình nguyện nhắm mắt lại, cả người cứng đờ nằm trong vòng tay Âu Dương Kỳ Thiên.
Trai đẹp nằm bên cạnh, hơi thở gần trong gang tấc, mùi thơm nhẹ từ cơ thể hắn tỏa ra khiến Nhất Tiểu Yến tâm trí rối loạn.
Ohhhhh noooo!!! Hoàng thượng à!! Ngài cứ như vậy nô tỳ sẽ không kiểm soát được mà ăn ngài mất!!!!
Như đọc được suy nghĩ của nàng, Âu Dương Kỳ Thiên nói rất hồn nhiên: "Tới đây, trẫm trao thân cho ngươi."
Nhất Tiểu Yến xấu hổ cuộn tròn người lại, cả tai và cổ đầu đỏ lên trông thấy.
Hoàng thượng quá mức mặt dày, vô liêm sỉ!.