Nhất Tiểu Yến vừa thi triển kinh công về cung Cảnh Nhân vừa nghĩ tới hôm nàng say rượu.
Giọng nói đó, mùi hương thảo dược đó, dáng người quen thuộc đó nàng chắc chắn không thể nào lầm.
Người mà trong cơn say nàng tưởng rằng Tiểu Duật Hành, người đã dỗ dành nàng hôm đó.
Lại chính là Bắc Thanh hoàng - Hoàng Phủ Triết?
---
Ánh trăng như tỏ như mờ chiếu xuống mặt hồ, làn nước lấp lánh huyền ảo, gió thổi nhẹ làm lay động lá liễu trên cành.
Hoàng Phủ Triết đang ngồi trong lương đình thưởng rượu ngắm trăng, một bộ rất tiêu sái nhàn nhã.
Hắn nghĩ tới cung nữ hôm nay thấy ở Dưỡng Tâm Điện, không khỏi có chút để ý.
Theo hắn biết bộ y phục đó là của cung nữ quét dọn ở cung Cảnh Nhân, hoàn toàn không có liên can hay dính líu gì tới Dưỡng Tâm điện cả.
Tại sao cô nàng đó lại xuất hiện tại ngọa phòng của Hoàng đế? Lại còn nói chuyện rất thân thiết với Nhị hoàng tử?
Mà tên Hoàng đế kia còn có vẻ rất để ý đến nàng ta.
Một bóng đen lướt qua nhanh như gió, đáp xuống chiếc bàn hắn đang thưởng rượu, ánh trăng chiếu lên mái tóc đen dài óng ả của nàng, bộ đồ cung nữ cũng lả lướt bay theo hướng gió.
Cô nàng với khuôn mắt khả ái nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Triết, giọng nói trong trẻo vang lên: "Là người à?"
Hoàng Phủ Triết nhếch khóe miệng, nhắc tào tháo là tào tháo liền tới.
Nhất Tiểu Yến thấy hắn ta không trả lời liền hỏi lại: "Người có phải người ta đã gặp ở tửu lâu hôm trước không?"
Hoàng Phủ Triết lắc lắc chén rượu trong tay: "Cô nương đã từng gặp ta sao?"
Nhất Tiểu Yến nhíu mày, trực tiếp đưa tay túm cổ áo hắn, cúi người xuống.
Hơi thở của nữ nhân phả vào cổ, mùi hương ngọt ngào trên cơ thể nàng như quyến rũ khứu giác của hắn.
Nhất Tiểu Yến khịt mũi: "Mùi thảo dược, đúng là ngươi rồi."
Hoàng Phủ Triết đang có men say trong người, nhếch nhẹ khóe miệng chọc ghẹo: "Là ta thì sao? Cô nương định sẽ lấy thân báo đáp ta? Nhưng thật đáng tiếc, trẫm đây lại có cả hậu cung 3000 giai nhân mất rồi."
Nhất Tiểu Yến thấy vậy bĩu môi, ngồi xuống bàn: "Bổn cô nương mới không thèm lấy thân báo đáp."
Hoàng Phủ Triết nghe vậy nhướng mày: "Vậy cô nương trong đêm vội vã tìm ta như thế là có việc gì?"
Nhất Tiểu Yến "à" một cái, đưa tay gãi gãi má.
Nàng cũng không muốn nửa đêm nửa hôm đi tìm hắn vậy đâu, nhưng bản thân nàng là cung nữ, đâu có quyền hạn gì mà tới gặp riêng hắn giữa ban ngày ban mặt chứ?
Hoàng Phủ Triết kéo kéo cổ áo, khiến chiếc áo ngủ lộ ra thân hình quyến rũ của hắn.
Dáng người thon dài, eo nhỏ cứng cáp, ba vòng vòng nào cũng hoàn hảo đến bất ngờ, gương mặt hắn dưới ánh trăng như tỏa sáng, lại thêm chút men rượu khiến đôi mắt lơ đãng quyến rũ.
Nhất Tiểu Yến không kiềm được mà há hốc mồm, có nữ nhân ở đây mà hắn lại dám lộ liễu như vậy à??
Hoàng Phủ Triết thấy nàng nhìn mình không chớp mắt liền cười: "Suy nghĩ lại rồi?" nói rồi ngón tay thon dài của hắn đưa lên vuốt ve cằm nàng: "Xem ra ngươi cũng có một chút tư sắc."
Đôi mắt nàng nheo lại, gạt tay hắn ra rồi nói: "Làm phi gì chứ? Bổn cô nương đây mới không thèm làm phi."
"Ồ?" Hoàng Phủ Triết nghe vậy liền cười: "Không muốn làm phi tần? Vậy ngươi muốn làm gì?"
Nhất Tiểu Yến ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: "Muốn làm một người bình thường, trải qua một cuộc sống bình thường, có thể ngao du ngắm cảnh sắc khắp bốn bể nam châu."
Hoàng Phủ Triết nghe vậy liền phì cười, rót đầy một chén rượu rồi uống cạn.
Nhất Tiểu Yến nhăn mày: "Ngươi cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười lắm hay sao?"
Hoàng Phủ Triết chống cằm nhìn nàng: "Cuộc sống trong hoàng cung không phải rất tốt sao?"
"Tốt thì có tốt, nhưng thật sự rất gò bó và áp lực.
Ta là một người không thích ràng buộc bắt ép, nên ta muốn làm một người bình thường." nàng sống trong cung thoải mái như vậy là vì có Hoàng thượng chống lưng cho, chứ không với tính cách của nàng có lẽ bây giờ đã bị hậu cung của hắn xé thành trăm nghìn mảnh rồi.
"Ngao du bốn bể chưa chắc đã tốt, giới giang hồ có rất nhiều thứ đáng sợ."
Nhất Tiểu Yến thấy vậy liền vỗ ngực, cao giọng nói: "Chỉ đáng sợ với những người không có năng lực mà thôi, với một người vừa có võ công vừa có y thuật như ta thì chuyện ngao du khắp bốn bể là không thành vấn đề!"
Hoàng Phủ Triết nghe vậy thì phì cười, đưa tay ấn đầu nàng một cái: "Đầu óc ngươi cũng thật đơn giản."
Nhất Tiểu Yến nghe vậy liền trầm tư, nhẹ nhàng nói: "Sống đơn giản có gì không tốt chứ? Cuộc đời này ngắn lắm, sống đơn giản một chút đôi khi lại có thể tìm thấy nhiều niềm vui.
Chứ không như ngươi, bận trăm công nghìn việc, dốc lòng cống hiến cho đất nước, tới lúc dừng lại vì mệt mỏi có lẽ ngươi đã già mất rồi.."
Hoàng Phủ Triết nghe vậy liền im lặng.
Nàng ấy nói đúng, hắn trước giờ đều dốc lòng vào công việc, từ lúc trí óc có thể ghi nhớ đã vậy rồi.
Hắn sinh ra là để làm vua, nên hắn phải có trách nhiệm với con dân của mình, với đất nước của mình.
Hắn không thể vì niềm vui của bản thân mà bỏ bê triều chính, để bách tính đói khổ.
Hắn là vua của một nước, hắn không thể tùy tiện muốn làm gì thì làm được..
Thấy Hoàng Phủ Triết im lặng như vậy, Nhất Tiểu Yến cũng không nhiều lời, chỉ quay đầu nhìn lên trời, cảm thán.
"Trăng hôm nay thật đẹp.".