Xuyên Không Về Đại Việt


Thao trường nhộn nhịp bóng người, dưới mặt sân trống trải có một tốp binh sĩ đang dùng bột vôi trắng kẻ thành những đường viền dài thẳng tắp, trong ít phút đã vẽ ra một khoảng sân vuông vức, theo cấu trúc thiết kế thì đây đúng là một dạng sân bóng đá mini giống hệt ở thời hiện đại.Trong sân bóng vừa mới được tạo ra, mỗi đầu với hai khung thành sừng sững, hiện tại có hơn mười binh sĩ, chia làm hai phe dùng quả cầu mây* luyện tập những đường chuyền, đường sút, bộ dạng của bọn họ lóng ngóng trông vô cùng hài hước.

Đây chính là cách tranh tài do chính Long và Hùng đề nghị ra, trong bóng đá xen lẫn trình độ chỉ đạo tướng sĩ để chứng tỏ Long có đủ năng lực điều binh khiển tướng hay không.(*Quả cầu mây: Có dạng hình cầu, do nghệ nhân thủ công dùng vỏ của cây mây đan thành, kích thước tương đương với quả bóng đá ở thời hiện đại).– Tiểu dân có lời khẩn cầu, mong muốn thái sư Trần Thủ Độ đứng ra làm trọng tài giám sát cuộc thi!Long cung kính tấu lời, sau một hồi thương thảo, thái sư rốt cuộc cũng chiều ý hắn, thân chinh xuống đứng bên cạnh Long.

Trên gương mặt của đức thái sư Trần Thủ Độ không khỏi hiện lên vẻ sâu xa, đầy thâm ý lắng nghe những luật lệ trong giới bóng đá mà Long đang khẩn thiết trình bày.Hùng lúc này chẳng hề rảnh rỗi, hắn cũng như Long, đứng bên cạnh thái sư rồi thỉnh thoảng trình bày thêm một số điều luật bóng đá.


Sự tường tận, thấu đáo về trò chơi của hai người thanh niên trẻ tuổi bất ngờ khiến cho thái sư Trần Thủ Độ phải kinh ngạc, luôn miệng tấm tắc không rõ hai tên này làm sao lại biết được một trò chơi thú vị đến vậy.– Được rồi! Ta đã hiểu thấu mong muốn của cả hai ngươi, vậy hiện tại sẽ đấu luôn chứ?Thái sư ôn tồn nói, bậc thông thái như ngài chỉ thoáng cái liền đã hiểu rõ luật lệ cuộc thi, hai mắt sáng rực, chứng tỏ ông đang cực kỳ mong chờ giây phút trận đấu diễn ra.– Vâng! Có thể đấu ngay thưa thái sư!Long và Hùng trừng mắt kình nhau nói cùng một lúc, thái độ của hai thằng không ai nhường ai, đều có ý định muốn hạ nhục đối thủ.Ngay sau đó, cả hai đội liền bước vào sân bóng, bên đường biên trái nơi thái sư đang đứng, một binh sĩ đến thắp lên nén nhang, làm phương thức đo đếm thời gian, mở màn hiệp đấu đầu tiên.– Xin mời cả hai đội tiến hành các nghi thức giao hữu theo luật chơi!Thái sư bỗng cất cao giọng hô to một tiếng vang dội, đội của Long lẫn Hùng tức tốc đối mặt nhau, mỗi bên đều có năm cầu thủ, hung hăng thị uy với đối phương.

Đội bóng mini sẵn sàng tâm thế thi đấu.Đội của Long gồm: Trần Khánh Dư, Trần Dần, Lý Hoàng Hải, Phạm Hưng cùng với chính bản thân hắn.


Do Long đảm nhiệm chức thủ môn trong đội.Đối thủ của đội Long là năm người gồm có: Hùng, Phạm Ngũ Lão, Trần Tư Duy, Châu Văn Càn và Bùi Minh Nghiễm.Mười người này đều là những cầu thủ tinh anh do đích thân Long và Hùng lựa chọn từ các tướng sĩ, trong đó có hai danh tướng Trần Khánh Dư và Phạm Ngũ Lão là hai vị cộm cán đá giỏi nhất ở mỗi đội.Vua Trần Thánh Tông nhìn thấy tràng cảnh vô cùng lạ mắt diễn ra ngay trước mặt liền cười nói với Thái Thượng Hoàng ở bên cạnh.– Chà chà! Thật là thú vị! Phụ hoàng, người thấy trận đấu này thế nào?– Đây là một trò chơi cấu tạo đội hình gần giống với kéo co trong quân đội ta, có đều cách thức thi đấu quả thật rất lạ mắt, đáng để xem! Khà khà!Thái Thượng Hoàng thích thú nói, bộ dáng ngài vẫn bình tĩnh, trên miệng thi thoảng lại vén lên một nụ cười nhàn nhạt hiếm có.Xung quanh sân bóng hình chữ nhật lúc này các vị vương gia và quan võ đã tề tựu đông đủ, chia làm hai phe thay phiên đứng ở bên trái và bên phải vua Trần Thánh Tông, dõi mắt quan sát trận đấu.Trong đám đông, một cô gái có dung mạo xinh đẹp như tiên nữ, dáng người thướt tha, nàng mặc bộ váy trắng liền thân đang đứng cùng với một vị mỹ phụ áo vàng thành thục, cả hai toát lên một loại phong vận lộng lẫy khiến người ta mới nhìn qua nhất thời không thể rời mắt.– Huyền Nhi, kia chính là gã mà ngươi đã nhắc đến ư?Mỹ phụ khẽ nhấc tay, cử chỉ dịu dàng cùng với giọng ngọt ngào cất lên, hướng nàng chỉ đến không ngờ lại đúng là vị trí mà Long đang đứng.Nữ tử áo trắng nghe thấy thế liền vội nhìn qua, sau đó lập tức cúi mặt xuống, dung diện đỏ bừng khẽ nói:– Dạ! Công chúa tỷ tỷ đã gặp qua hắn rồi ư?Nữ tử áo trắng nói xong tức thì trái tim nhỏ bé liền đập rộn ràng, mấy đầu ngón tay bấm bấm vào nhau, dáng vẻ như một con nai nhỏ nhút nhát.Mỹ phụ được gọi là công chúa tỷ tỷ thấy vậy liền lắc đầu cười nhẹ, bỗng nàng cất giọng đầy thâm ý:– Ta chưa từng gặp qua hắn, nhưng theo ta thấy, tiểu quận chúa hình như đã biết yêu rồi đấy! Muội có chăng là đã trúng phải thủ đoạn mê tình của hắn rồi?– Muội… muội nào có! Công chúa tỷ tỷ đừng trêu muội nữa, ngại chết đi được!Thiếu nữ mắc cỡ làm bộ giận dỗi giậm chân liên tục, hướng về mỹ phụ phồng má làm nũng trông vô cùng đáng yêu, cả hai phút chốc bỗng bật cười khúc khích, ai cũng mang tâm lý vui vẻ vì chuyện vừa rồi.Chợt công chúa ẩn ý hỏi dò:– Ta nghe nói bên cạnh hắn có một hồng nhan tên là Dư Thiếu Nhi, muội biết mà không ghen?Tiểu quận chúa nghe xong liền cười nhạt một tiếng, trên gương mặt mê người có chút lém lỉnh lẫn đanh đá của cái tuổi xuân xanh, nàng nói:– Muội không hề ghen! Dư Thiếu Nhi ư? Cô ta xứng sao?Công chúa thôi không hỏi nữa, chỉ có đều trong đôi mắt đẹp hơi lóe lên vẻ nghi hoặc nhìn tiểu quận chúa thật lâu.– Trận đấu bắt đầu!Thái sư Trần Thủ Độ hét to một tiếng mở màn, tức thì ở bên trong sân bóng, cả hai đội liền lao vào nhau, bóng mới vào chân Trần Dần thì Phạm Ngũ Lão đã nhanh nhẹn lao tới cướp bóng, thành công dẫn về phía thủ thành của đội địch.– Bóng đã vào chân Phạm Ngũ Lão!Bình luận viên Trần Quốc Toản hăng hái reo lên.Hùng thân là tiền đạo cắm, vừa chạy nước rút vừa chỉ huy đội hình, trong nháy mắt đã giành lấy ưu thế áp sát khung thành nơi Long đang trấn thủ.– Dư tướng quân, kèm tên này lại, đừng cho hắn có cơ hội bắt bóng!Chỉ tay vào Hùng rồi la lớn, theo sự chỉ đạo của Long, hậu vệ Trần Khánh Dư như một cơn gió lướt đến kèm cặp quấn lấy Hùng.

Với thân hình to lớn của Dư tướng quân thì khỏi phải nói, lấn cho Hùng không kịp trở tay, thấy tình thế thay đổi không như kế hoạch ban đầu, Phạm Ngũ Lão dứt khoát dẫn bóng về sát cầu môn rồi tung một cú sút móng.Bụp!Bóng bay theo một đường cong xoáy thẳng vào góc chữ A bên trái cầu môn, cùng lúc có một bóng đen lao tới cản phá thế bóng hiểm ác.– Không vàooooo!Tiếng ai đó gào lên, lúc này bóng đã nằm gọn trong tay Long.

Phạm Ngũ Lão tuy không thể phá lưới nhưng phong độ vẫn còn đó, vị danh tướng gấp rút chạy về sân nhà để thủ hộ.Bóng lại bị Long ném ra giữa sân, lần này được Phạm Hưng tiếp lấy, sau vài động tác lách người thì vị tướng sĩ này đã dẫn bóng đi dọc theo cánh phải, áp sát thủ thành của đối phương, làm cho thủ môn Trần Tư Duy đổ mồ hôi hột đầy trán.Chân sút Phạm Hưng phát huy ra tối đa sở trường dẫn bóng, y là một người luôn trong tư thế sẵn sàng phản công, mức độ nguy hiểm cực cao khiến cho đội bạn phải lo ngại không thôi.– Trần Dần! Tiếp bóng!Nhưng khi dẫn bóng tới gần vòng cấm thì Phạm Hưng đã bị hai cầu thủ đội bạn áp sát chặn hết mọi thế sút, dựa vào sự tháo vát nhạy bén, thấy Trần Dần đang chạy tạt cánh trái, y liền dứt khoát kiến tạo cho đồng đội.– Bóng đã vào chân Trần Dần, thủ môn Trần Tư Duy đang run sợ không biết làm sao đón đỡ cú sút sấm sét kia!Trần Quốc Toản đúng là một bình luận viên sáng giá, nói câu nào là khét lẹt câu đó.Bụp!Trần Dần lấy đà tung cú sút, bóng bay ngang xỉa thẳng vào cột dọc trái cầu môn rồi bật trở lại, bị Phạm Ngũ Lão bắt được, thủ môn đội bạn cũng vì vậy mà bớt đi sự căng thẳng.Quốc Toản lúc này cầm một khúc mía đang ăn dang dở làm mai cà rô, y khoái chí la lên:– Nguy hiểm quá! Rất may mắn cho thủ thành Trần Tư Duy, cú sút của cầu thủ Trần Dần ngắm chưa kỹ, nếu không đã phá lưới đội bạn rồi!Cuộc đấu vẫn tiếp diễn đầy tính sôi động, bấy giờ cả hai đội đã bước vào hiệp hai, tỉ số vẫn là 0 – 0.


Bên cạnh thái sư Trần Thủ Độ không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một vị lão nhân tuổi độ ngang ngửa thái sư, người này một thân giáp phục sáng loáng, khí thế trầm ổn tựa ngọn núi lớn, nét mặt ửng đỏ như người say rượu, bộc lộ khí chất không giận mà uy.– Lão Lý à, nghe nói nhà ông có hũ rượu quý ngâm toàn là rắn phải không?Thái sư vừa quan sát trận đấu vừa mặc nhiên nói với giọng thăm dò.

Lão nhân bên cạnh ông nghe xong liền nhăn mặt, cũng dùng giọng đầy ý đồ hỏi lại:– Lão Trần, mật tửu táo đỏ của ông còn được mấy vò vậy? Khà!Hai vị lão nhân luân phiên dò xét lẫn nhau xong lại bật cười vang dội làm cho các vương gia ngạc nhiên, nhìn nén nhang đã cháy hơn một nửa, Lý lão bỗng vuốt râu cười nói:– Làm một kèo không Trần huynh? Người nào thua sẽ phải lấy rượu quý ra thiết đãi đối phương!Một lời đề nghị đầy tính toán khiến cho thái sư Trần Thủ Độ phải mím môi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là cười đáp:– Khà! Chơi thì chơi! Lý huynh, ông bắt đội nào? Riêng tôi là tôi bắt đội của tiểu tử kia thắng!Thái sư nói rồi chỉ tay vào Long đang đứng ở cầu môn, điều này lập tức làm cho Lý lão nghiêm mặt lại nói với giọng trầm trọng:– Trần huynh, trong lòng tôi cũng bắt đội của tiểu tử đó thắng, huynh và tôi không thể cùng chung một quan điểm được!Lý lão lập tức phản đối, lại suy nghĩ tiếp, thấy thái sư còn chưa có lên tiếng, ông ta bỗng đưa ra một ý kiến khác.– Hay là như vầy đi, hai chúng ta không cần phải bắt đội nữa mà trực tiếp đoán tỉ số, Trần huynh thấy thế nào? Tôi đoán đội của Long tiểu tử ghi 2, đội của Hùng tiểu tử là 1! Giao kèo hai bình rượu rắn!Lý lão thấy thời gian đã không còn nhiều nữa, liền nói ra quyết định của bản thân, thái sư nghe xong chỉ cười nhạt đáp:– Lý huynh dám chơi lớn như vậy, tôi cũng quyết theo tới cùng! Tôi đoán đội Long tiểu tử ghi 1, đội Hùng tiểu tử ghi 3! Giao kèo là hai bình rượu táo đỏ mật ong!Thái sư không ngờ còn chơi trội hơn cả Lý lão, thay đổi quyết định ban đầu, nhưng ông nói cũng có phần hợp lý, vì đội của Hùng sức tấn công cao hơn một chút, lại có Hùng làm chân sút chủ chốt, còn bên đội của Long, mặc dù phòng thủ rất cao nhưng e khó mà ghi bàn được, bởi tại Long đã dính chân ở khung thành mất rồi.Một đội công, một đội thủ, kết quả trận đấu quả thật khiến người ta phải đoán mò thôi.Ngay lúc này đây, Hùng bất ngờ luồn lách theo sát phía sau Phạm Hưng, dựa vào kỹ thuật và những kinh nghiệm bóng đá ở thời kim tiền mà hắn dễ dàng cướp được bóng từ chân đối phương.Đắc ý dẫn bóng về cầu môn của phe địch, nhìn thấy sự căng thẳng trên gương mặt Long mà Hùng lấy làm khoái chí, bởi hiện tại ngoài hắn và Long ra thì những người khác đều bị bỏ lại phía sau, đây có lẽ chính là thời cơ chín muồi để Hùng dứt điểm kẻ thù.– Thời tới cản không kịp! Đỡ này!Khi còn cách vòng cấm chừng một khoảng ngắn, Hùng lập tức lấy đà, mũi chân đạp mạnh một cái, ảo diệu nhấc quả bóng lên ngang hông rồi tung một cú sút bổng.Bóng bay cao lên không trung, vẽ ra một đường cong vô cùng đẹp mắt làm cho mọi người chỉ biết nhìn theo mà há hốc.

Cú đá “vô lê” bẻ bóng bay theo một quỹ đạo xoắn ốc, xỉa góc ngay dưới chân trái của Long, đây chính là vị trí cực kỳ khó bắt.Bị dồn ép vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bản thân Long lúc này đã mất đà không còn kịp để nhào người bắt bóng nữa, khi mắt thấy bóng sắp vào lưới thì đột nhiên Long nhanh tay rút vội dây giày, một pha múa chân chóng vánh làm chiếc giày tuột khỏi bàn chân, nhắm vào quả bóng mà nện một cái chuẩn xác làm lệch lạc hướng bay.Binh! Boong!Cứu nguy trong chớp mắt, tình thế lại một lần nữa đảo lộn, bóng bị đập bay ra đường biên trong nháy mắt.– Gian lận! Hắn chơi gian!– Là hắn cố ý giật dây giày! Đề nghị đuổi khỏi sân!– Chơi không đẹp chút nào!– …Vô số lời dị nghị vang lên từ phía khán giả, có điều thái sư Trần Thủ Độ vẫn ung dung xem như không thấy, ngài nhìn về phía Hùng rồi bảo:– Mau cử người tới ném biên!Dứt lời thì ngài cũng quay mặt đi, để cho Hùng một mực cay cú nhưng cũng đành phải nghe theo.


Bởi lẽ điều mà Long vừa mới làm không có nằm trong điều luật mà trước đó cả hai đã nêu ra.Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, vì ăn được một trái dẫn đầu cho nên càng về sau đội của Long càng chiếm được ưu thế hơn, dưới sự chỉ đạo tinh tế của Long, Phạm Hưng dẫn bóng đi đầu, Dư tướng quân rời bỏ vị trí hậu vệ, chạy song song với Phạm Hưng, còn Lý Hoàng Hải liên tục chạy chỗ, y là tiền đạo cắm nấp sát cầu môn đội bạn, làm tăng cường sự áp đảo đối phương, ở sân nhà lúc này giao lại cho Long cùng Trần Dần thủ hộ.– Cản Phạm Hưng lại, đừng để hắn chuyền được bóng!Phạm Ngũ Lão sừng sững làm chân hậu vệ canh chừng cầu môn, y liền chỉ đạo cho đồng đội áp sát các cầu thủ của đội bạn.

Hùng là người có kỹ năng chơi bóng giỏi nhất trong đội nên hiện tại hắn đang tiến lên cướp bóng từ chân Phạm Hưng.Các cầu thủ dần tụ tập lại ở ngay trong vòng cấm, loáng thoáng nhìn thấy đội bạn để lộ sơ hở, Phạm Hưng liền xỏ háng, đem bóng chuyền xuyên qua giữa hai chân Hùng, cùng một lúc Trần Khánh Dư vượt mặt Phạm Ngũ Lão, tạt ngang một cú bất ngờ.Bụp!Chân trái Dư tướng quân tung một cú sút mạnh mẽ, điều hướng quả bóng bay qua đầu Châu Văn Càn, hậu vệ Bùi Minh Nghiễm thấy vậy liền lao ra nhưng Lý Hoàng Hải đã nhanh hơn một bước, chỉ thấy y xông pha nhảy lên rồi đánh đầu một cú dứt điểm.Bụp!– Vàooooo!!!Cú đánh đầu đầy uy lực đập quả bóng bay vụt vào góc chữ A cực kỳ hiểm hóc khiến cho thủ môn Trần Tư Duy trở tay không kịp, quả bóng bay qua đầu mà y chỉ còn cách trơ mắt ra nhìn, lực bất tòng tâm không thể nào cứu thua được!Thời điểm sau khi Lý Hoàng Hải phá lưới cũng chính là lúc nén nhang vụt tắt, hiệp hai chấm dứt tại đây và dĩ nhiên theo luật chơi, đội của Long giành chiến thắng vẻ vang với tỉ số 2 – 0..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận