Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

“Miêu nhi, người của Thuyết Bách đã đến chỗ điểm rồi. Chúng ta nên... ôi không..." Tình san từ lúc nào đã đứng ngoài cửa nói vào. Nhìn thấy Miêu Miêu ngồi xộc xuống đất bần thần, sắc mặt bà trở nên tái xanh lo lắng. Tuy Tình San biết rõ cơn đau cũ lại tái phát nhưng đây đã là trận kết thúc cuối cùng càng không thể để trễ nệ...
Vội bước tới đưa tay xoa lấy vai cô đưa viên thuốc nhỏ vào miệng, cảm thấy Miêu Miêu đã không còn đổ mồ hôi lạnh, bà mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn này ai ngờ lại chính là sát thủ hàng đầu, danh xưng nổi đến mấy hắc bang phãi e dè khi nhắc đến. Biết là biết như vậy nhưng trong lòng bà vẫn thấp thỏm bồn chồn không yên.
Miêu Miêu đưa tay vuốt lau mồ hôi đổ lạnh trên trán, cô ngước nhìn Tình San rồi giật đầu nói cảm ơn. Tình San là sư phụ của cô đã bấy lâu nay, tâm tình người đối với cô không khác gì người thân trong gia đình, cô nhìn phía đuôi mắt bà dường như cũng đã xuất hiện thêm vài nết nhăn theo từng ngày, trong lòng trỗi dậy nỗi xúc động xót xa.
Bỗng dưng Miêu Miêu cảm thấy sự mất mát như cận kề không gian đột ngột như tối sầm trước mắt, cô lắc đầu xua đi thì Tình San một bên vội nói sốt sắng: "Miêu nhi, ta nghĩ con nên không đi."
Miêu Miêu không nói gì, đáy mắt không lưu chuyển càng lạnh lùng. Trước khi rời khỏi, cô không quên nói: “Chẳng lẽ người quên ta là ai rồi sao? Một khi đã quyết định thì sẽ không rút lại, cũng như một sát thủ sẽ không cho phép mình được sợ hãi mà trốn chạy. Tình San sư phụ, thời gian qua đã làm phiền người.“
Nghe thấy, trong đầu bà đầy suy nghĩ chấp chứa ánh mắt khó hiểu nhìn theo bóng dáng đã đi khuất. Dự cảm có điều không tốt lành, bà cắn môi sốt ruột: “Liệu con bé sẽ an toàn chứ?"
.
“Hàn Băng Miêu, rốt cuộc thì ta cũng gặp nhau nhỉ?" Lời nói vừa rồi là từ tên sát thủ trong bang lão Thuyết Bách - Kỳ Lân.Quả là hắn gặp cô không lạnh cũng run, lạnh là vì sát khí qanh người thật khó thở, run là vì trước sắc đẹp uỷ mị của cô.
Ít ai có thể nhìn được dung nhan thật cùa một bậc sát thủ, bởi khi thi hành nhiệm vụ nào đó sát thủ kị nhất là không để lộ thân thế và khéo để dễ dàng thực hiện thì phải cải trang. Lần này nhìn hắn nhìn tận mắt như vậy, chết cũng không đáng.
“Nhiều lời.” Miêu Miêu nhếch cười khinh.

Kỳ Lân cảm giác như bị coi thường, tay bất giác siết chặt tức giận. Động tác không nhân nhượng liền nhanh chân phi đến chỗ cô ra tay trước.
Cô né người tránh đường chí mạng, chân đứng trụ kéo dài ra phía sau. Thuyết Bách nghĩ rằng với thủ thuật của tên sát thủ này sẽ diệt được cô sao? Hạ thấp nhau quá rồi đó Thuyết Bách à!
Quy luật trong sát thủ dù là chiến sinh quyết tử nhưng là một bậc sát thủ thi hành nhiệm vụ, dù là chết trước mắt nhưng không hề động sinh tới bất cứ tổ chức nào hay đem theo người, vì đó là luật và cũng là danh dự của sát thủ. Để chiến đấu chính là khẳng đỉnh năng lực của họ nên giờ phút này Kỳ Lân có thất thế cũng không ai ra đỡ giúp hắn.
Miêu Miêu bắt đầu cảm thấy nhàm chán, tay nhanh nhẹn rút khẩu súng vác bên hông, vừa định giơ súng bắn thì Kỳ Lân đã kìm chặt cổ tay cô không cho động thủ. Không bất ngờ trước chặn đánh của hắn, đòn đánh của cô đâu dễ để người khác tóm gọn, nếu vậy thì bảng danh Sát thủ quốc tế e rằng cũng nên đem chó gặm là vừa.
Kỳ Lân toát mồ hôi lạnh, thất thần nhìn nụ cười mị hoặc của cô, phút chốc có dự cảm không lành nhưng đáng tiếc đầu súng đã nhắm ngay bụng hắn mà bắn.
“Đùng Đùng!“
“Rầm..."
Kỳ Lân trơ mắt ngã quỳ xuống đất, hơi thở của hắn dần trở nên yếu ớt, thì ra tay còn lại của cô ta từ đầu đã cầm thêm một cây súng mới, hắn không tin được.
Thủ thuật quá nhanh. Quá nguy hiểm.
Không hổ danh là sát thủ bậc A.

Kỳ Lân quả thật đã chết, nhưng giờ hắn chỉ mới chết ở cái xác không thể cử động, hơi thở hắn vẫn đang duy trì yếu ớt. Hắn đoán trước kết quả này nhưng cũng không thể tránh khỏi.
Lạ là Kỳ Lân không nuối tiếc, dù gì cũng chết dưới tay cô ta dưới vẻ đẹp mê người ấy, hắn chết cũng cam. Kỳ Lân bắt đầu hấp hối kịch liệt, hắn khó hiểu vì sao cô ta ra đòn nhanh có thể giết hắn chết tức khắc nhưng hắn có thể duy trì thở thêm vài phút?
Cô ta phá lệ vì cái gì?
Giương hai mắt cố mở trơ tráo nhưng đáng tiếc chưa đầy một giây cặp mắt đã bị ghim sâu vào hai phát súng vào hốc mắt.
"Thêm kịch tính thôi."
Cô thật quyến rũ dưới bóng trăng mờ ảo nhưng một tia cảm xúc lay động cũng không có. Lạnh lùng nhìn kẻ chết gục trước mặt mình, cô nhếch miệng cười khiêu khích: “Ta biết trò chơi không dễ dàng gì nhanh kết thúc, nhanh ra đi trước khi ta hết hứng tham gia."
Miêu Miêu hiểu rõ, gián điệp của Thuyết Bách chắc chắn vẫn luôn theo dõi tên này, kẻ đối đầu hôm nay dù thắng hay thua tên xấu số này tuyệt không có đường lựa chọn. Quyết định chạm mặt với cô hà tất hắn chịu buông tha dễ dàng sao? Câu chuyện sẽ rất nực cười cho Thuyết Bách nếu bỏ qua con mồi béo bở như cô, kẻ luôn nhúng tay phá ổ làm ăn của hắn ta.
Cô nhếch mép thích thú, một mũi tên trúng hai con nhạn sao? Quả nhiên là Thuyết Bách xảo quyệt...
“Xoạt." Ngay sau đó nhiều tên sát thủ áo đen bay xuống bao vây lấy cô, tập kích chờ đợi từ phía ngoài, trên tay bọn người đều có vũ khí trang bị lợi hại.

Thuyết Bách chu toàn cho thuộc hạ hắn quá rồi.
Giữa đôi bên đều là sát thủ chuyên nghiệp nhưng lợi thế lại không hề cân bằng nhau, một phe chỉ có một còn kia còn lại đếm không nổi là bao nhiêu tên hết thảy.
Chênh lệch quá nhiều...
Đối đầu với những kẻ thường thì phe Thuyết Bách e rằng không cần huy động phân phó lực lưỡng nhiều thế này, thanh toán xã hội đen với nhau bọn người này trãi qua như cơm bữa. Nhưng kì này người bọn hắn tiêu diệt là Hàn Băng Miêu. Quả là không gì bưng cơm sẵn ra ăn, nếu bọn hắn thắng lợi trận này danh xưng theo đó cũng vang dội khắp hắc bang bốn vùng, nhưng nếu thua thì cũng là lẽ thường tình.
Những tên sát thủ ấy cũng lâm vào cảnh “Tới cũng không được mà rút cũng không xong.”
Nhưng với trận chiến giữa sát thủ như thế này, lại còn đang nhận lệnh tổ chức cần tiêu diệt, chẳng lẽ lại bỏ chạy ngang xương? Như thế chẳng xứng danh Đội Hầm sát thủ, tỉ lệ chọi để chọn ra cho Đội hầm 1/1000 qua nhiều cuộc tử chiến đối đầu tàn khốc, bọn họ chọn ra 50 người máu lạnh và sống sót sau cùng để quy nạp thành.
Tất nhiên cái giá ngả ra để tuyển đội này không nhỏ chút nào.
Miêu Miêu nhếch cười lạnh: "Muốn cá cược mạng đổi mạng với ta sao? Rất sẵn lòng!"
“Giết." Một tên trong đó hùng hổ ra lệnh.
Trận chiến diễn ra quyết liệt từng đòn đánh của Miêu Miêu lẹ mắt đánh trả, một mình cô đối đầu cả tá thảy người như vậy lại chẳng hề có ý nhường nhịn, rõ là đêm nay là trận sinh tử của chính cô rồi. Vừa đánh vừa né tay cầm lấy nòng súng liên tục bóp còi bắn trả.
Miêu Miêu thủ thuật cao tay liền nhanh có thể hạ gục được nhiều tên gục ngã, đám hắc y còn lại tái xanh mặt, nhưng chiêu đánh vẫn liên tục tăng cước. Kẻ cầm kiếm, kẻ cầm đao thêm kẻ cầm súng bao vây, Miêu Miêu dù bằng thủ rèn cao cấp đến mấy cũng khó chống trọi được lũ da trâu này, đạn được đạn súng cũng gần cạn, điều cô tức giận chính là thời gian sẽ không còn kịp bỗng dưng cơn đau nhức lại đột ngột truyền đến liên hồi...

Nhưng giữa lúc đang đòn quyết định, Miêu Miêu chợt khựng lại vì có cảm giác không tốt, ngay lập tức tên sát thủ thấy cô mất tập trung liền tấn công phóng thương vào tay cô. Đối với những ngày thường thì đây là không là vấn đề nhưng quả thật lần này cô cảm thấy choáng váng kì lạ và chẳng mấy chốc thân ảnh liền gục xuống bất tỉnh.
Vừa lúc đó từ giữa không trung đột ngột xuất hiện một lốc xoáy đen chen ngang giữa trời, sức mạnh uy hiếp làm xáo trộn tất cả, cơn lốc mạnh khủng khiếp cuốn quét đi tất cả ngay đó. Các tên sát thủ còn lại cũng không thể sống sót bị quật ngã không kịp trở tay...
Sau vài phút tất cả là tàn tro bụi, những ngày sau thông tin hắc bang quy mô đồ sộ liền bị sụp đổ khai ra ánh sáng, Thuyết Bách ngay sau đó cũng bị áp giải bởi cục Giám Trinh Sát quốc tế mang đi, mọi lý do bào chữa đều có chứng cớ rành rành không thể chối cãi, từng hồ sơ mảng hợp đồng giữa các hắc đạo đều được lưu rõ, Thuyết Bách cứng đầu nhưng không còn lời để nguỵ biện.
Tình San đã ra tay lật đổ bởi bà chính là người nắm giữ điều hành cục Giám Tổ Trinh này, suốt bao năm qua bà đã bỏ cả tuổi thanh xuân mà vùi vào vụ án truy bắt Thuyết Bách. Nay thắng lợi về tay, bạch đạo xem như đã loại bỏ được mối nguy...
Suốt mấy ngày qua huy động an binh của mình mà điều tra rõ việc mất tích mới đây, hiện trường đã nhanh chóng được dọn dẹp như chưa từng có cơn bão nào đi qua. Trước đó bà đã cho người chụp hình lưu từng vết đáng nghi sót sại. Chung quy vẫn là không chút manh mối nào cho là có kẻ bắt cóc, cứ như là một cơn bão kéo đến rồi lại biến mất nhanh chóng. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến những người ở gần đó cũng không biết diễn tả cảnh như thế nào, Tình San kích động run rẩy, nghĩ đến Miêu Miêu biến mất không một dấu vết để lại càng khiến bà khó tin không tưởng. Bởi dù có xảy ra chuyện thế nào, hay gặp cớm phá đường dây đi nữa Miêu Miêu cũng sẽ tìm cách để lại chút manh mối cho Tình San lần kím.
Nhưng lần này tuyệt đối bị quét sạch kì lạ, trong đêm xảy ra Tình San khi biết chuyện, liền đưa người đến cứu nguy , rủi thay khi đến nơi đã là bãi xác nằm trước mắt, lần lượt phái người truy tìm dạng Miêu Miêu khắp nơi nhưng kết quả chỉ là cái lắc đầu vô vọng...
“Chết tiệt, rốt cuộc con bé đang ở đâu?” Tình San nắm tay siết chặt, móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt muốn bật máu, gân xanh ẩn nổi trên nước da xanh xao tiều tuỳ. Kể từ ngày đó, bà đã không chợp mắt ngày nào, mày mò bên dãy dữ liệu trên máy lúc trước. Miêu Miêu sử dụng, bà có chút hi vọng trên vật còn sót này, mặc là có không dấu vết để lại nhưng để đặt niềm tin tìm kiếm vẫn không xem là thừa được.
Lia chuột mở lần lượt file Tình San biết mật khẩu nên nhanh chóng lước mắt qua dễ dàng, chợt ngươi mắt đanh lại thất thần, tay cầm chuột cũng siết chặt run rẩy. Ngã người ra phía ghế dựa, nhắm mắt định thần một hồi vừa mở mắt chạm vào dòng chữ trước màn hình nhấp nháy Đó là lời nhắn gửi lại của Miêu Miêu, phía đuôi mắt đột ngột trực trào chất lỏng chảy dọc xuống gò má đã gầy bớt. Khoé môi nhếch lên nhưng rõ là có thể thấy đó là nụ cười, nỗi xúc động đau thương chực dâng lên ấm áp trong lòng, tay khẽ run bần thần mà chạm gần lấy màn hình vẫn còn hiện dòng thư...
"Sư phụ, ngay khi người đọc dòng chữ này hẳn là con đã không có ở đó nữa. Tin nhắn này là lời để con gửi lại cho khoảng thời gian con nợ người. Tình San, cảm ơn người đã cứu mạng con kể từ ngày đó, giúp con thoát khỏi địa ngục của trần gian, cứu rỗi và bao bọc lấy cái xác vô dụng này. Cảm ơn sư phụ vì tất cả! Nhưng tiếc là thời gian con ở bên cạnh người không được bao lâu nữa, thật xin lỗi! Ngoài kia bọn hắc đạo còn rất nhiều, nếu chúng ta không hành động bắt giữ bọn cặn bã đó thì trên đời này rất nhiều người sẽ bị oan ức vì chúng. Ta phải giành lại công bằng, phơi bày tội ác tày trời đó mà đem ra pháp luật trừng phạt. Con rất tin tưởng ở người, sư phụ! Chính vì vậy dù lúc này không có con ở đó, người đừng đau thương mà quên đi chính sự. Sư phụ, về sau xin người hãy bảo trọng..."
Tình San rời mắt khỏi màn hình, đuôi mắt hằn vết sạm đông lại chút chất lỏng còn đọng lạì. Vừa lúc đó, bảng nhắn mấp máy cũng thông báo sẽ huỷ trong 10 giây đếm ngược.
Tình San thở hắt ra, đứa trẻ này vẫn không chút lưu tình để bà có thể lưu giữ thứ gì lại, môi mím lại như đang kìm nén. Ánh mắt thâm thuý vẫn không rời khỏi màn hình, đợi khi bảng nhắn biến mất bà mới gật đầu, giọng nói pha thương cảm nói: "Con bé ngốc này... thật biết cách làm người ta đau lòng mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận