Xuyên Không: Vé Du Hành Lỗi Thời Không

Hoàng hôn chớp nhoáng đã buông xuống kinh thành, vừa lúc ấy ngựa của Huyết Phong cũng dừng chân trước một cửa quán đề tên “Lĩnh Túy Hào.” Người canh cửa lập tức nhận ra Huyết Phong, bọn họ nhanh chóng ra đỡ ngựa. Trên môi họ lộ rỏ vẻ kính trọng với hắn, Huyết Phong nhẹ nhàng ôm thắt lưng Miêu Miêu bước xuống kéo nàng vào trong. Tinh Lâm và Tinh Sát sau khi truyền dây ngựa cho nha dịch rồi mới dẫn hai tỉ muội họ Dịch vào tiểu lâu.
Huyết Phong đặt chân vào cửa thì ngay lập tức hàng loạt người bên trọng đều cúi đầu hô: “Tham kiến chủ thượng, phu nhân.“
Ban đầu khi nhận thông báo là chủ thượng cùng phu nhân sẽ đến Lĩnh Túy Hào, họ còn cho đó là tin vịt của Tinh Sát muốn chọc vui mọi người. Ai ngờ hóa ra là thật, trong lòng bọn họ vô cùng ngạc nhiên và thắc mắc rằng liệu nữ nhân này có tài cán gì có thể khiến chủ thượng phong là phu nhân của người? Nhưng đằng nào thì tin này vẫn tốt hơn tin chủ thượng bị cho là đoạn tụ, liệt dương,… Nhắc đến, khóe miệng bọn họ lại giật giật vì tức cười.
Huyết Phong phất tay mời tất cả đứng dậy, sau lạnh giọng nói: “Các ngươi hãy gọi Tinh Vũ và Tinh Danh tới thư phòng gặp ta gấp đi.”
Đám người lập tức y lệnh làm theo, màn chào hỏi kết thúc thì tất cả vừa lúc cũng bắt nhịp lại quy trình làm việc, ai nấy tiếp tục làm việc còn dở, trật tự và đều đặn. Miêu Miêu loáng thoáng nhìn xung quanh rồi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh từ Huyết Phong, như một chú rùa bị bắt tội, nàng bất giác né tránh Huyết Phong, sắc mặt tự dưng đỏ lựng không kiểm soát.
“Chủ thượng, người cho gọi thuộc hạ.” Ngay lúc Miêu Miêu không để ý, thì hai thân ảnh cao lớn từ đâu đã xuất hiện trước mặt. Nàng giương mắt âm thầm đánh giá, một vị lam y nhìn trông lãng tử phiêu dật, góc cạnh hài hoà chiếc mũi thẳng tắp, môi lúc nào cũng nở nụ cười nhu hoà, còn vị bạc y kia thì nghiêm nghị đứng thẳng, lông mày rậm xếch lên, đáy mắt trầm tĩnh như mặt hồ. Chung quy cả hai người đều mang phong thái khác nhau nhưng đã làm việc cho Huyết Phong thì hẳn là người có võ công không thể coi thường.
Hắn gật đầu: “Tốt, hai người mau đến thư phòng chờ ta.”
Hai vị nam tử kia lập tức cúi đầu y lệnh, Miêu Miêu khẽ nhíu mày thầm nghĩ: “Sao những con người ở đây đều cứng ngắt như tảng băng vậy? Xem ra Tinh Lâm và Tinh Sát đúng là từ một lò luyện thành.”
Huyết Phong khẽ siết eo nàng rồi nhẹ giọng đều: ”Nếu muốn nghỉ ngơi bọn họ sẽ dẫn nàng đến phòng. Tuyệt đối đừng náo khi không có ta ở cạnh.”
Miêu Miêu lia mắt nhìn theo thân ảnh hắn đi lên lầu rồi mất hút. Như chợt nhớ điều gì đó, nàng quay sang tìm kiếm, vừa mắt chạm ngay Tinh Lâm đứng phía sau lưng.
“Phu nhân cần gì ạ?”
“Dịch Anh và Dịch San đâu?” Vừa hỏi nàng vừa đảo mắt nhìn xung quanh.
Tinh Sát tỏ vẻ không ngạc nhiên: “Họ đang…”
“Phu nhân…“ Nhắc thiệt là linh, hai tỉ muội họ Dịch đã chịu ló mặt ra rồi.
Miêu Miêu gật đầu mỉm cười rồi nói với Tinh Lâm: “Hay là ngươi dẫn ta đi tham quan chỗ này đi, nơi này thiết kế lạ quá.” Quả thật đúng vậy, từ thời sinh ra tới giờ nàng mới lần đầu tiên xuyên về cổ đại, chuyện lạ lẫm với thời đại này là chuyện thường.
“Tham quan?” Tinh Lâm ngờ ngợ.
Tinh sát vừa lúc đi đến, nói khẽ: “Tất nhiên là được, thưa phu nhân.”
Hai người họ vừa đi dọc theo hành lang vừa khua tay loạn xạ ý miêu tả. Kết thúc chuyến tham quan, Tinh Sát hắn giọng nói lại:
“Tóm lại quán trọ này gồm tất cả là 3 tầng, hiện tại phu nhân chỉ đang đứng dưới sảnh thôi, ở đây bao gồm cả bếp núc, kho dự trữ thức ăn, đồ đạc… Đến tầng 1 là tầng dành riêng cho khách trọ qua đêm, khác với quán khác thì quán ta duy nhất chỉ cho thuê những người giàu hoặc là đối tượng làm ăn thôi. Quán “Lĩnh Túy Hào” còn có một ưu điểm khác là tuy quán nằm giữa kinh thành nhưng trong tiểu lâu luôn giữ mức độ yên tĩnh nhất định. Đến với tầng thứ 2 là tầng thư giãn chung (bao gồm các đàn hát, múa,…). Cuối cùng là tầng 3 - khu dành riêng cho chủ thượng, phu nhân, khu 2 – phòng dành cho mọi người trong quán. Vì được thiết kế ở không gian khác nên phu nhân tuyệt đối yên tâm sẽ không bị ai làm phiền.” – rồi quay sang Miêu Miêu – “Phu nhân còn gì thắc mắc không a?”
“Thư phòng Huyết Phong cũng ở tầng 3 sao?“
“Ân, phu nhân.”
Suy nghĩ một lát, Miêu Miêu nói: “Ta muốn dạo xem nhà bếp, dẫn ta đi.“
Khi còn sống chung với Tinh San nàng vẫn thường nấu ăn – khoan đã – Miêu Miêu bất đắc dĩ xuống bếp vì Tinh San không biết nấu ăn, và tất nhiên nàng không muốn chết vì đói nên đành áp dụng chiêu tự thân vận động nấu-ăn. Nói ra thật làm trò cười cho sát thủ, đường hoàng là một sát thủ đứng đầu lại hóa thân thành bà nội trợ có-đầu-tư như thế này.
“Thật kinh ngạc…” Dịch Anh tròn mắt khen ngợi.
Miêu Miêu thầm tán dương trong lòng, đây là nhà bếp thôi ư? Rộng cũng bằng hai phòng thí nghiệm của nàng cộng lại ở hiện đại đó nha. Tinh Sát và Tinh Lâm nháy mắt hài lòng, hắn nói: ”Tài nghệ người làm thức ăn cho quán trọ là dạng đệ nhất ở đây đó thưa phu nhân.”
“Hai người đừng ba hoa thế chứ. Thật chẳng biết giấu mặt vào đâu.” Một lão bà đi từ khu bếp đi ra, chắc hẳn giọng nói vừa rồi là của bà ta.
“Tham kiến phu nhân.“ Miêu Miêu vội đỡ lấy lão khi thấy bà có ý định cúi đầu, nàng cười lắc đầu: “Người không cần phải làm thế đâu, người là bậc trưởng bối mà.”
“Lão danh xưng là Ngũ Dinh, cũng người điều quản ở bếp núc, chẳng hay phu nhân đến đây có chi tò mò a?” Phía đuôi mắt đã hằn vết chân chim, chứng tỏ tuổi thọ của lão bà lớn rất nhiều, tuy thế con ngươi Ngũ Dinh đủ sáng để nhìn rõ, và lão đang dùng nó để đánh giá vị phu nhân trước mặt.
Tinh Lâm phía sau nói thêm: “Phu nhân tên Hàn Băng Miêu, thưa lão bà.“
“Ân. Chẳng qua là Miêu nhi bị tò mò nên mới đến đây xem thử. Quả nhiên mùi hương thức ăn thơm thật Dinh lão bà ạ.” Mặt nàng hơi đỏ vì sức nóng của lửa, khói đang lan sảnh chính, cũng đến chiều tối rồi xem ra mọi thứ đang chuẩn bị cho một bữa ăn thịnh soạn.
Ngủ Dinh hiền hậu cười: “Cũng không quá khó đâu phu nhân. Hay người có muốn thử nấu cùng ta không?“
“Hảo.” Miêu Miêu gật đầu đáp.
“Hảo. Trưa mai sẵn người hãy đến đây, giờ thì phu nhân ra sảnh ăn cùng mọi người đi. Mọi thức ăn đã chuẩn bị đem lên rồi.“ Dinh lão bà hài lòng nói.
“Tiểu nữ sẽ nghe theo lời bà bà.” Nàng thận trọng cúi đầu nói.
Tinh Sát thoáng bất ngờ: ”Phu nhân, người sao lại xưng là tiểu nữ?”
Hiểu ý Tinh Sát muốn nhắc nhở, nàng chậm rãi giải thích: “Miêu Miêu ta dù gì so tuổi cũng đáng bậc con cháu với Dinh lão bà. Ta không vì so sánh cấp bậc lớn hơn người mà xưng bề trên, huống chi lão bà đây đã lớn tuổi, ta thấy xưng tiểu nữ với người là rất hợp lý.“
Ngũ Dinh mỉm cười hài lòng, trong lòng thầm khen: “Nữ tử này rất có nghĩa khí, hiếm có mấy ai suy nghĩ được như nàng ta, chủ thượng chọn tiểu nữ nhân này quả không sai một li.”
Bà nhẹ giọng: “Đa tạ phu nhân đã nghĩ cho lão đây.“
“Người cứ gọi ta là tiểu nữ, không cần phải kính cẩn như thế.” Miêu Miêu lắc đầu cười trừ.
“Ân… tiểu nữ.”
Một lúc sau, Ngũ Dinh cũng xin vào trong chuẩn bị nên chỉ còn lại năm người. Lúc này, Dịch Anh mới lên tiếng hỏi Tinh Sát kế bên: “Thế ta và San nhi ở đâu vậy? Hai người chưa dẫn phòng cho chúng ta biết nữa…“
Tinh Sát khẽ “à” lên một tiếng, chiều giờ lo loay hoay với phu nhân nên hắn nhanh chóng quên mất. Hắn nói: “Thuộc hạ xin phép đi trước, phu nhân.”
Miêu Miêu không câu nệ, gật đầu cho lui.
Cuối cùng trời cũng nhá nhem sập tối, mà nàng đi nãy giờ cũng mệt đừ cả người, thêm cả chuyện Huyết Phong đang giận nàng cũng khiến tâm nàng phát mệt. Quá buồn chán, Miêu Miêu vội bước lên cầu thang, Tinh Lâm theo sau hỏi: “Người muốn đi đâu vậy?”
“Về phòng ta.”
Tinh Lâm gật đầu hiểu: “Hướng này thưa, phu nhân.”
Đứng trước cửa phòng, đợi Tinh Lâm an tâm thoái lui rồi Miêu Miêu mới đẩy cửa bước vào trong, điều đầu tiên mà nàng tìm ngay lúc này nhất chính là… giường ngủ. Miêu Miêu như con thiêu thân bay xà vào mặt giường, kín đáo kéo màng cửa khép lại rồi đặt mình lên gối, đảo mắt một vòng rồi lim dim nói khẽ: “Đúng là rộng thật…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui