Nói rồi, Lục Cát Lan quay người đi.
…
Chiến tranh đã kết thúc, các chiến sĩ cũng đã khoẻ trở lại.
Đêm nay họ cùng nhau đốt lửa ăn uống để chuẩn bị ngày mai quay về kinh thành.
Khánh Thiên cầm lên một bình rượu đổ xuống đất, vòng quanh chổ mọi người ngồi.
Rồi lại rót đầy một chén để trên bàn, chổ không ai ngồi.
“Ngài mai… bọn ta phải về rồi…”
Nét mặt của mọi người đều bổng trầm xuống.
Khánh Thiên nói tiếp.
“Ta… nhất đinh sẽ không để người thân của mọi người phải thiệt thòi….
Đa ta, và xin lỗi.
Mọi nguoi đều là những anh hùng, đã nằm xuống vì tổ quốc.”
Khánh Thiên cuối đầu.
Tất cả mọi người đều làm theo.
“Họ hy sinh rồi, chúng ta phải thay họ tiếp tục giữ vững đất nước, không được để sự hy sinh của họ, trở nên oan ức.”
“Rõ!!!” Tất cả đồng thanh.
…
Hôm sau, họ lên đường hồi cung.
Lần trở về này, thắng lợi vẽ vang.
Đều nhờ công của Lam Chi.
Điều nà lan truyền khắp kinh thành và hoàng cung từ miệng của các người lính.
Lam Chi trở thành tâm điểm bàn tán của mọi người.
Điều này đối với một bác sĩ giỏi thì hoàn toàn bình thường, Lam Chi hoàn toàn không để tâm.
Nhưng vì những phi tần của hoàn thượng thì không như thế, nên Lam Chi thật sự bị hành đến mệt nghĩ.”
“Lam thái y, Trương quý phi không khoẻ, mời người đến một chuyến.”
“Lại là ta? Lữ thái y đâu? Từ hôm qua đến nay, cứ hết đau bụng đến đau đầu, hết Trương quý phi, đến Gia quý phi, rồi lại đến Tôn quý phi… ta thấy họ đang cố tình làm khó cho ta thì đúng hơn.”
“Họ đích danh chỉ tên cô, ta biết phải làm sao, thôi thì… phiền cô một chuyến nữa.”
“Được rồi, ta đi.”
….
“Trương quý phi… người bị làm sao?”
“Nếu ta biết thì còn gọi ngươi làm gì? Ngươi là thái y, tự mình chuẩn bệnh đi chứ.”
“Dạ..
thần thật là, quên mất mình là thái y luôn rồi.”
Lam Chi ngồi xuống, từ từ thăm khám.
“Ta thấy… Trương quý phi chính là vì bình thường ít vận động, ít khi tiếp xúc với nắng và gió, nên mới sanh bệnh, cơ thể suy nhược.”
“Xảo ngôn.
Í ngươi là bổn cung lười vận động.”
“Thần không dám.
Nhưng theo mạch tượng, người thật sự là như thế… nếu quý phi không tin thần, có thể cho mời Lữ thái y đến để thăm khám cho người.”
“Ngươi!… dựa vào sự trọng dụng của hoàng thượng, tưởng rằng hoàng thượng sẽ thật sự bảo vệ cho cô sao?”
“Thần không dám.”
“Ta không biết, bổn cung cảm thấy rất đau đầu, còn cả chóng mặt, ngươi nhanh kê thuốc cho bổn cung.”
“Dạ, vậy thần sẽ kê cho người một ít thuốc bổ.”
“Ta nói là ta bệnh, ngươi lại không kê thuốc trị bệnh? Lam thái y, cô quả là rất cứng mồm.”
“Quý phi, xin người đừng làm khó một thái y nhỏ bé như ta nữa.”
CHÁT!!
“Bổn cung là ai chứ? Ta là quý phi, chẳng lẽ vô duyên vô cớ đi ức hiếp ngươi?? Còn dám nói bổn cung làm khó ngươi.”
“Quý phi bớt giận, Lam Chi sẽ lập tức kê thuốc cho người.”
…
Sau khi kê thuốc cho quý phi xong, Lam Chi rời đi, quay về thư phòng nghĩ ngơi.
Xế chiều.
“Lam thái y, cô mau mở cửa ra.” Tiếng nô tỳ vổ vào cửa phòng Lam Chi la hét.
“Chuyện gì thế?” Lam Chi mở cửa.
Như Ý cùng một đám quan lính, còn có cả A Minh và Đông tướng quân cùng bước vào.
“Lam Chi, Trương quý phi vừa mất một cây trăm bằng vàng.” A Minh nói.
“Thì sao chứ? Liên quan gì đến ta?”
“Nè, khi cô đến chuẩn bệnh cho quý phi, cây trâm vẫn còn trên bàn, sau khi cô tời đi, nó lập tức biến mất, chắc chắn là cô có lòng tham, nên lấy trộm đi mất.”
“Như Ý cô nướng, trước khi điều tra rõ chân tướng, mong cô đừng ăn nói như thế.” Đông Tịch Vương nói
“Ngài còn bênh cô ta.
Chuyện đã rành rành ra như thế rồi…..
các người không tin thì cứ thử xét phòng đi.”
“Ta nói ta không có lấy.
Các người không có quyền xét phòng ta.”
“Cô có tật giật mình rồi à?”