“Chậc… huynh đến gần ta thế làm gì?”
Lam Chi né ra.
“Hừ…” Khánh Thiên ngồi xuống bàn.
“Hết giận ta rồi đúng không.”
“Ta chỉ là một thái y nhỏ nhoi, không dám giận ngài.”
Lam Chi vẫn tiếp tục cho thuốc lên cân qua, cân lại.
“Đừng có thế chứ.”
“…”
Lam Chi ngưng công việc.
“Lúc đầu ta rất tức giận, vì huynh lừa ta… nhưng sau đó thì… huynh là chủ một đất nước, chắc chắn huynh sẽ có lý do của huynh.”
“Ta không có lý do gì… ngoài việc muốn ở bên cạnh muội.” Khánh Thiên nhìn thẳng vào Lam Chi bằng ánh mắt cực kỳ âu yếm, trầm lặng.
“Trong cung của ngài, trên dưới không ít hơn 20 phi tần, ta không dám, cũng không muốn sống tranh đấu với họ.”
“Lam Chi…”
“Dù sao ta cũng lỡ tay đánh huynh trước mặt nhiều người như thế!!! Cái mạng này còn giữ được cũng nhờ huynh.
Vậy nên.
Chúng ta xem như huề.”
“Muội, có thể nào vẫn như trước đây, nói chuyện với ta đừng xa lạ thế được không?”
“Trước đây ngài là Tiểu Long, bây giờ ngài là Hoàng Thượng… làm sao mà giống được.”
“Ta là hoàng thượng thì sao chứ? Ta vẫn là người, vẫn có quyền được mưu cầu tình cảm.”
“…ta xin lỗi…”
“Muội không có lỗi, dù cho muội không chấp nhận tình cảm của ta, thì chúng ta vẫn có thể là bằng hữu, là huynh đệ mà….
Chỉ xin muội, đừng đột ngột biến mất khỏi ta.”
“Sao đột nhiên lại sến ấy thế này rồi….
Ta có thể đi đâu được chứ.
Thiên hạ này đều là của huynh.
Ta đi đâu, làm gì… vẫn là người của huynh mà.”
“Là muội nói, muội là người của ta nhé.”
“Xì, thiên hạ này, đều là của huynh cả mà.”
“Mau… đi nấu chút gì cho ta đi, bận cả ngày, ta còn chưa kịp ăn gì.”
Lam Chi liếc hoáy nhìn Khánh Thiên, rồi hậm hực.
“Ta là thái y, không phải là ngự trù.”
“Nhưng ta đói..” Khánh Thiên bày ra bộ mặt nhỏng nhẽo.
“Được rồi, nhưng hôm nay thôi đấy.”
….
Hai người họ cứ thế, cùng nhau ăn khuya, cùng nhau ngắm trăng.
…
“Lam Chi… tỷ dậy chưa! Lam Chi, Lam Chi.” Khanh Như gõ cửa phòng Lam Chi một cách vội vàng.
“Đây, đây, ta đây…” Lam Chi từ xa đi đến, trên tay cầm một xịa các lá khô.
“Sao thế? Mới sáng ra đã vội vàng vậy?” Lam Chi chần chậm hỏi.
“Hôm nay muội xuất cung, muốn tỷ đi cùng.”
“Vết thương của muội còn chưa khỏi hẳn? Đã muốn đi rồi? Không sợ hoàng thượng phạt nữa à?”
“Tỷ xem, ta khỏe rồi, không vấn đề gì đâu… với lại, có tỷ đi với ta, hoàng huynh nhất định sẽ không trách phạt.”
“Muội mang ta ra làm bia đỡ đạn à? Lỡ đâu cả hai cùng bị phạt thì sao?”
“Tỷ không muốn đi thì ta tự đi vậy.”
Khanh Như giả vờ rời đi.
“Khoan đã…”
“Tỷ đổi ý rồi đúng không?”
“Chỉ có ta với muội thôi đúng không?”
“Chứ còn ai nữa?”
“Í ta là Lục….”
“Liên quan gì đến ngài ấy chứ? Tỷ đừng nhắc đến ngài ấy.”
“Được thôi, tuỳ muội.”
“Vậy đi thôi.”
“Ngay bây giờ?”
“Đúng!”
“Đợi ta thu dọn đồ đã.”
“Ta giúp tỷ.”
….
Hai người rời khỏi kinh thành.
Lam Chi và Khanh Như, mỗi người một con ngựa, ung dung trò chuyện
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Muội cũng chưa biết.”
“Muội chưa biết sẽ đi đâu?”
“Ừm, cứ đi từ từ xem sao?”
“Muội không biết mình sẽ đi đâu, mà đã vội vàng xuất cung, còn kéo ta theo.”
“Tỷ không thấy ở trong cũng rất chán à?… tất cả những người trong cung, không ai là thật lòng, bọn họ đều sống hai mặt, một mặt vui vẻ, tung tỷ lên tận trời, một mặt sẽ ở phía sau, nói xấu tỷ với người khác.”
“Muội chỉ muốn được ngao du thiên hạ, tung hoành bốn phương, hoàn toàn không hề muốn ở trong cung, ngày ngày sống trong phép tắc.”
“Thế, Khánh Thiên thì sao?”
“Huynh ấy cũng thế, từ nhỏ huynh đệ bọn ta đều không thích sống ơi hoàng cung….
Nhưng bây giờ huynh ấy là hoàng thượng, không thể giống như chúng ta, tự do làm điều mà mình muốn.”