Xuyên Không Về Thời Trần

Trong lúc hành quân thì đột nhiên trời đổ cơn mưa.Mưa cũng không lớn, thế nhưng rất đáng ghét.Con đường ở đại trạch này vốn không bằng phẳng nay càng trở nên lầy lội.Cơn mưa làm cho đất trở nên lầy lội khó đi không những làm cho người đi hành quân rất khó chịu.Nhưng khó chịu hơn là những người đang nấp trong bóng tối cũng cảm thấy khó chịu vô cùng.Trong cánh rừng thưa,thổ phỉ đang tập trung thành một đám.Hai trăm con ngựa chiến được cởi bởi những người đàn ông không cao lắm, thế nhưng rất khôi ngô cường tráng cưỡi trên lưng ngựa đang hướng ra phía ngoài nghe ngóng.

-Thủ lĩnh,xe lương quân Trần sắp đến, chúng ta có động thủ hay không?

Tên thủ lĩnh khẽ lắc đầu:

- Chờ một chút nữa, đợi thám báo trở về, sau khi xác định an toàn, chúng ta động thủ cũng không muộn.

Người chung quanh cùng nhau gật đầu, biểu thị tán thành.

Tên thủ lĩnh,nói:

-Truyền mệnh lệnh cho những người xung quanh không có tín hiệu của ta không được tự ý xuất chiến... Lão trời già chết tiệt, thật là khó chịu.

Lúc này xe lương của quân Trần đã đến,tên thủ lĩnh cười gằn rồi ra hiệu tất cả các thổ phỉ đã ào ào như vũ bão chặn đánh xe lương của Trần Nguyên cung tiễn rít gào rời dây cung bay ra về hướng bọn Trần Nguyên.Trần Nguyên lấy giáo chém gãy hết mấy mũi tên lao đến,hét lên:

- Địch đánh lén, địch đánh lén!

Lúc này không cần Trần Nguyên la lên,Ngô Tinh và Hoàng Tài đã chỉ huy binh lính hình thành thế trận phòng ngự.Mười mấy tên cung tiễn thủ dưới sự chỉ huy của Ngô Tinh đã hướng ra bên ngoài mà bắn tên.Một tên đạo phỉ cầm thương ra đối đầu với Trần Nguyên.Trần Nguyên một cước chống đỡ,tung người kẹp cổ hắn xuống đất,giáo trên tay của Trần Nguyên thoáng chốc đã đâm vào cổ họng của tên đạo phỉ ở trước mặt.

Máu từ cổ họng chảy ra hòa cùng với nước mưa trên mặt đất.

Trần Nguyên nhảy vào quân địch,một tay cầm giáo,tay còn lại cầm khiên,tấn công liên hồi thế như rồng.Ngô Tinh cầm kiếm ra yểm hộ cho Trần Nguyên.Luận về võ nghệ mà nói Ngô Tinh không thua kém gì Trần Nguyên.

Hai người một trái một phải, chém chết mười mấy tên đạo phỉ trong vũng máu, rồi từ từ lui về trận của mình.

Đạo phỉ bắt đầu tổ chức thế trận phòng ngự cách bọn người Trần Nguyên và Ngô Tinh trăm bước.

Ngô Tinh vội can ngăn nói:

-Trần Nguyên,chúng ta nên rút về trung quân không nên cùng với đối thủ ham chiến.Nếu như không rút về khi họ công kích chúng ta sẽ không chống cự nổi đâu.

Trần Nguyên gật đầu,nói:


- Lui lại, lui về trung quân!

Trần Nguyên cùng với Ngô Tinh vừa đánh vừa lui về phía sau.

Từ xa tên thủ lĩnh thổ phỉ đã giận tím mặt,hắn muốn xuất kích tiêu diệt quân Trần tiên phong,nhưng khi mới xuất kích điều bị đánh bật lại.Hiện tại cũng đúng lúc hành tung cũng đã bại lộ nên tên thủ lĩnh cũng biết đã đâm theo đao là phải theo đao

-Nói cho tất cả toàn quân suất bộ công kích!

Các lộ đạo phỉ, lúc này cũng có hai ba nghìn người, hò hét nhảy ra ngoài.

Hơn hai mươi tên đạo phỉ la lên,tất cả điều giơ giáo vào trận địa phòng ngự của quân Trần

Lý Trân ở giữa,la lớn:

-Ra giáo!

Các binh lính quân Trần điều trải qua huấn luyện,đâm ra rất đồng điều,lực đạo rất lớn,uy lực nhất thời như mãnh thú

Có tên đạo phỉ sợ chết, bỏ rơi binh khí, nghiêng người khiến rơi vào chổ hiểm, một phen vồ lấy giáo

Nhưng quân Trần trong đội hình có chỗ sơ hỡ,lúc này hàng ngũ quân Trần đã bắt đầu rối loạn.Lúc này Trần Nguyên cũng đã xông đến vung giáo đâm vào ngực của một gã đạo phỉ.Giáo dính máu đỏ sẫm, Trần Nguyên bảo vệ hai bên, lớn tiếng thét:

- Tất cả mọi người đừng hoảng hốt ... Cút ngay cho ta!

Một tên đạo phỉ huơ thiết kiếm đánh về phía Trần Nguyên một cách hung ác vô cùng.

Trần Nguyên thét lớn giơ giáo đâm đâm vào cổ tên đạo phỉ,đoạt lấy thiết kiếm của tên đạo phỉ.Tên đạo phỉ ngã vào vũng bùn máu hòa cùng bùn tạo nên một cảnh tượng kinh dị

Có lẽ, đây là phong độ của một đại tướng. Cũng không biết là xuất phát từ tín nhiệm đối với Trần nguyên. Binh lính hoảng loạn, lập tức tỉnh táo lại. Y theo khẩu lệnh của Ngô Tinh, dựa theo huấn luyện bình thường, ra giáo, bổ chém, đem bọn đạo phỉ xông tới, chém giết tại chỗ.

Lúc này dưới sự chỉ huy của Trần Trinh đã nhanh chóng tập hợp xe lương lại làm hàng rào.

Tên như mưa, đạo phỉ bắn tên ý đồ bóp chết trung quân.Trần Trinh đã xuống ngựa rút ra thiết kiếm nhìn bọn Trần Nguyên khẽ gật đầu.Các đạo phỉ muốn ngăn cản quân của Trần Nguyên hội hợp trung quân, nhưng phát hiện khó mà làm được.Một tên đầu mục đạo phỉ hét lớn:


-Bắn tên nhắm vào tên thư sinh kia mà bắn,nhất định không thể để quân Trần thoát được. Hơn một trăm tên cung tiễn thủ, giật lại cường cung, tên nhọn phóng lên cao.

Chỉ còn cách một trăm bước các binh sĩ mắt thấy hội hợp cùng với trung quân, trong lòng vô cùng kích động. Ai có thể nghĩ đến, trong tay của những tên đạo phỉ này lại còn có cung nỏ mạnh đến như vậy.Nhưng Ngô Tinh bị một mũi tên nhọn hoắt xuyên qua bắp đùi, ngã vào trong vũng bùn kêu rên.Mà Trần Nguyên cách trung quân còn mười bước, nghe tiếng kêu thét, lập tức quay đầu nhìn lại.

-Khiên chắn cản phía sa... Lý Trân, bắn cung!

Trần Nguyên hướng về phía Ngô Tinh chạy đi,Lý Trân hét lên một tiếng:

-Trần Nguyên,ta theo ngươi!

Những quân sĩ nhà Trần không có lệnh tự giác cầm giáo đi lên, làm cho những tên đạo phỉ không ngừng tới gần lại càng hoảng sợ.Nhân cơ hội này Trần Nguyên đến chỗ Ngô Tinh,bỏ giáo xuống, đỡ người bị thương lên, cõng lên lưng.

Một tên đạo phỉ cưỡi ngựa cầm giáo xông tới chỗ Trần Nguyên, nghiến răng nghiến lợi ra sức nhắm về phía Trần Nguyên, không giết được Trần Nguyên thề không bỏ qua.

Trần Nguyên lúc này đã cầm giáo trên taytrên vai lại cõng một người, hành động không được thuận tiện. Muốn né tránh, nhưng không còn kịp rồi... Ngô Tinh la lớn:

-Trần Nguyên bỏ ta xuống đi,mặc kệ ta đi mau nếu không ngươi cũng sẽ chết đó!

Trần Nguyên chỉ cảm thấy nhiệt huyết đang dâng trào,nói:

- Ta hôm nay nếu bỏ mặc ngươi, ai biết được ngày sau có bị người khác bỏ rơi hay không?

Giáo trong tay Trần Nguyên đã đâm vào cổ con chiến mã đang lao đến, con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, móng trước vung lên, sau đó thì ngã phịch xuống trong vũng bùn, bốn vó không ngừng co rúm.Trần Nguyên rút kiếm chém đầu tên đạo phỉ choáng váng từ vũng bùn,sau đó vừa chạy vừa hét lớn:

-Tất cả mọi người lui về trung quân không được ham chiến!

Ở phía sau xe lương Trần Trinh đứng ở trên một chiếc xe lương nhìn diễn biến cuộc chiến ra lệnh cho Nguyễn An:

-Nguyễn An,bắn tên!

Nhờ có sự hỗ trợ của Trần Trinh,Trần Nguyên đã hội hợp Hoàng Tài thuận thế đẩy lùi bọn đạo phỉ, lui về trung quân.Trần Nguyên máu dính hết cả khuôn mặt lẫn bộ giáp đi đến báo cáo Trần Trinh


Chắp tay hành lễ nói:

-Mạc tướng báo cáo tướng quân,quân tiên phong của địch đã bị tiêu diệt toàn bộ,còn quân ta chết mười,bị thương mười bảy

Trần Trinh quan sát Trần Nguyên từ trên xuống dưới, đột nhiên cất tiếng cười to nói:

-Quả nhiên là một tên hảo hán, ta không nhìn lầm ngươi!Lệnh cho ngươi tiếp tục suất lĩnh đội ngũ của mình, thủ vệ bên trung quân. Không có mệnh lệnh của ta, tuyệt đối không thể tha cho một tên thổ phỉ nào.

- Vâng!

Trần Nguyên chắp tay hành lễ,rồi quay đi

Trần Trinh lệnh cho Nguyễn An mở trận thế phòng ngự

Ba trăm người, lấy xe lương làm thành hàng rào, hợp thành một phòng tuyến kiên cố.Trần Trinh tiếp tục quan sát hành động của bọn đạo phỉ,mà bọn thổ phỉ tiếp tục quan sát hành động của lương đội.Lúc này những người bị thương điều được đại phu chăm sóc.

Lúc này thổ phỉ đã bắt đầu tổ chức hàng loạt cuộc tấn công vào lương đội.Trần Nguyên xé vải áo quấn vào tay cầm giáo.Giáo dính máu trở nên ẩm ướt, rất khó nắm. Có vải quấn nơi tay, có thể chém giết thuận tiện hơn.Những người còn lại cũng học theo lấy vải bố xé thành vải quấn nơi tay.Mắt thấy bọn đạo phỉ ngày càng tới gần,Trần Trinh giơ giáo lên,lớn tiếng hò hét:

- Bắn cung!

Mấy trăm mũi tên bay thẳng xé tan bầu trời,trong cơn mưa lất phất.Phốc, phốc, phốc... Cắm vào tên đạo phỉ trước mặt, trong nháy mắt bị bắn thành con nhím, ngã vào trong vũng bùn máu.Nhưng những tên đạo phỉ còn lại vẫn tiếp tục xông lên.

Khoảng cách năm mươi bước,một trăm bước...Mắt thấy khoảng cách lương đội chỉ còn lại có hai mươi đến ba mươi bước, Trần Nguyên cầm giáo từ phía sau xe thoát ra, đón đầu bọn đạo phỉ đang xông tới.

- Giết!

Trần Nguyên xông lên cầm giáo đối đầu với tên đạo phỉ trước mặt.Đâm một nhát vào cổ tên đạo phỉ khiến hắn chưa kịp ý thức chuyện gì đang xảy ra với mình.Ngô Tinh thì yểm trợ Trần Nguyên nhiệm vụ chủ yếu của y, chỉ là yểm hộ phía sau và hai bên của Trần Nguyên .

Chín mươi tên quân lính lao đến giốngmột mũi tên nhọn rời dây cung.Đạo phỉ nhân số tuy nhiều, thế nhưng binh sĩ của lương đội đã nảy sinh chiến ý vô cùng.Trần Nguyên và Nguyễn An tiếp cận đám thổ phỉ.Hai bên đã hỗn chiến cùng một chỗ, chỉ nghe binh khí chém vào máu thịt thì phát ra âm thanh nặng nề liên tiếp, một tiếng kêu thảm thiết, một búng máu tươi, pha trộn với phần còn lại của chân tay đã bị cụt, vẩy ra bốn phía. Trong lúc nhất thời đại trạch, biến thành một mảnh đỏ như máu...

Trần Trinh vẫn sừng sững ở trung quân, phía sau đại kỳ Phi Ưng bay phất phới.

Mắt thấy thổ phỉ đã sắp bị đánh đến không đỡ nổi, chạy trốn tứ tán, trên mặt Trần Trinh không có chút gì lo lắng mà còn đang vui mừng hơn bao giờ hết.Trước khi xuất phát,Trần Trinh lo lắng đủ mọi bề, đương nhiên cũng lo tên thủ lĩnh đạo phỉ giảo hoạt, rất có thể ẩn dấu thực lực, mà có ý đồ làm tiêu hao các bọn đạo phỉ khác.Tên thủ lĩnh không ra tay, quân Trần không ra động..

Lúc này mưa rơi càng nhiều hơn,tên thủ lĩnh đạo phỉ đã bắt đầu tung hết thực lực của mình,bảy tên thuộc hạ trước mặt hắn khiến hắn buộc phải ra quyết định. Mười một lộ đạo phỉ, đã mất bốn lộ.Bốn lộ đạo phỉ này không phải là tinh nhuệ nhưng cũng có ảnh hưởng quan trọng.

Lúc này một người đàn ông lão đầu đội mũ cao, trang phục văn sĩ đột nhiên mở miệng:

-Lý thủ lĩnh,ta thấy chúng ta nên cẩn trọng thì hơn!


Lúc này tên thủ lĩnh đạo phỉ mới nới lỏng một chút,hỏi lại:

-Vương phu tử,ông nói những lời này là có ý gì?

Vương phu tử khẽ cười,nói:

- Kẻ địch trước mắt, nhất định là đội quân tinh nhuệ của quân Trần.Hùng Thắng đã lấy việc mộ binhđể ngụy trang, nhưng trên thực tế lại phái ra quân Trần tinh nhuệ cùng với đám quân mới được đào tạo qua ba tháng chưa được thực chiến, có lẽ chính là vì muốn tiêu diệt chúng ta. Nhưng mà tên tiểu tặc đó không bao giờ qua được mắt ta,tuy có chút cơ trí, nhưng chung quy cũng chỉ là một mãng phu.. Không ngờ tới, chúng ta lại liên thủ xuất kích... Lý thủ lĩnh, lần này đối với chúng ta cũng là cơ hội tốt để nêu cao tên tuổi, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như thế.

Lý thủ lĩnh khẽ cười,nói:

-Nêu cao tên tuổi?

Vương phu tử nói:

- Không sai! Tiêu diệt quân Trần tinh nhuệ, phá hủy lương thực của quân Trần! Nếu như mà nói thì đến lúc đó sẽ có tác dụng rất hiệu dụng!Lúc đó Chiêm Thành có thể sẽ ngăn được chủ lực quân Trần.Chúng ta sẽ nhân cơ hội này thuyết phục Chiêm Thành tấn công Đại Việt,lúc đó quân Trần cho dù có thần tiên giúp đỡ cũng không chống đỡ được.Đến lúc đó ta sẽ nhân cơ hội khôi phục lại cơ đồ nhà Lý.

Đám đạo phỉ điều gật đầu,đồng thanh nói:

-Khôi phục Đại Lý,quyết phản Trần.

Lý Càn lúc này đã dao động,suy nghĩ về những lời nói của Vương Phu Tử

Lúc này, một con ngựa chạy như bay đến, tên đạo phỉ lập tức vội lao xuống ngựa, chạy tới trước mặt Lý Càn.

- Đại thủ lĩnh!

- Tình hình thế nào?

Tên đạo phỉ,nói:

-Thưa thủ lĩnh,tiểu nhân đã điều tra khắp nơi trong vòng mười dặm xung quanh không có tung tích của quân Trần.

Lúc này Lý Càn đã phấn chấn trở lại,nói:

-Vương phu tử nói không sai,người đâu truyền lệnh của ta cho tất cả các quân tinh nhuệ xuất trận,lần này tiêu diệt toàn bộ quân Trần không để cho tên nào sống sót!

Góp ý nha mấy bn đừng vào xem quài tui buồn lắm Nhớ comment nha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận