Xuyên Không Về Thời Trần

Cùng lúc đó Lý Càn đang rất do dự.

Trong tay của Lý Càn giờ đang có hơn tám mươi quân kỵ,có thể khẳng định giờ hắn tung lực lượng này ra thì có thể.Ngay khi đang do dự nửa muốn đánh nửa muốn thối lui.Lý Càn từ từ hạ giáo xuống 

-Kỵ binh xuất kích!

Lời còn chưa xong thì ở phía hậu quân đã truyền đến một trận rối loạn.Một đội quân Trần cả trăm người giống như từ dưới đất chui lên.Xuất hiện phía sau quân Lý Càn. Dẫn đầu là một tên vạm vỡ, một tay cầm giáo,giống như hung thần,vừa chạy vừa hét lớn:

-  Ai dám đả thương huynh đệ của ta,ta lấy đầu chó của hắn... Võ Tòng ta ở đây!

Chỉ một tiếng hét làm cho cục diện chiến trường biến hóa.

Nguyễn An người toàn máu,vết thương chằng chịt thấy Võ Tòng thì hưng phấn không ngớt,la lên:

Các huynh đệ!Võ Tòng tới!

Bọn người Võ Tòng giống như  một bầy mãnh hổ hạ sơn, nhảy vào hậu quân.

Lý Càn bắt đầu nghiến răng,căm giận tên Võ Tòng đến tận xương tủy.Tên chết tiệt này từ đâu chui ra vậy?

Trong lúc lương đội đang bị Lý Càn tập kích thì theo bản ứng Võ Tòng xông lên định ứng cứu nhưng đã bị Võ Tánh khuyên ở lại.

-Võ Tòng nếu bây giờ ngươi xông  , một chút tác dụng cũng không có.Nguyễn An ở đấy chắc chắn mọi thứ sẽ có huynh ấy và Trần Nguyên ngăn cản kẻ thù chắc chắn sẽ không thực hiện ý đồ của chúng.Chúng ta nên tùy cơ mà hành động.

Tuy Võ Tòng là người thô lỗ nhưng khi nghe anh mình khuyên thì đã hiểu nên đã tụ tập nhân  nhân thủ,thừa dịp lúc mưa bụi,lặng lẽ tới sau Lý Càn,hai người cùng đợi thời cơ đánh úp Lý Càn.

Lý Càn vốn không phải là một người tầm thường,trận cước đại loạn, sau một lúc quan sát thì  giơ giáo ra , lớn tiếng hét lên:

-Vương Phu Tử chỉ  huy người của ngươi vây chặt tên Võ Tòng kia cho ta.Long Quân Vệ xuất kích tiêu diệt quân Trần,giết chết mang đầu tên tướng Trần kia về cho ta.

Lúc này hàng trăm con chiến mã cùng hàng trăm tên quân Lý bắt đầu chạy ra trong bóng tối, ầm ầm giống như thiên quân vạn mã.

Trần Trinh sơ hở không cẩn thận trúng một kiếm vào bắp đùi.

Kêu lên một tiếng đau đớn, ngả xuống đất thuận thế lăn một vòng, một kiếm đánh bay kẻ địch, có thể tưởng tượng nếu đứng lên, cũng hữu tâm vô lực.  


-Trần Nguyên,Trần Nguyên

- Có tiểu dân! 

Trần Trinh cầm giáo, chống đứng lên, cầm trong tay trường kiếm  nhét vào trong tay Trần Nguyên:

-Kiếm này tên là Vô Thủy,do hoàng thượng tặng ta  Ta muốn ngươi giữ kiếm này, thay ta chỉ huy... Ngăn cản Lý Càn, nếu người này chạy thoát, thì họa này không thể diệt trừ mà sẽ nguy hiểm đến xã tắc chúng ta.

Một cỗ nhiệt huyết dâng lên đầu Trần Nguyên,Trần Nguyên tiếp nhận thiết kiếm,hét lên:

-Tướng quân yên tâm,ta quyết giết chết Lý Càn.

Lúc này Trần Nguyên đã hiểu rõ ý định của Trần Trinh:Giết chết Lý Càn!

-Ngô Tinh đâu!Ngô Tinh đâu!

-Trần Nguyên ta đây!

-Lệnh cho Nguyễn An hộ vệ đại kỳ,người và ta  cùng nhau đi ngăn cản kỵ quân.

Lần này nhiệm vụ này coi như là tự tìm đường chết,sức người sao có thể đối đầu với kỵ binh.Nhưng Ngô Tinh lại mỉm cười như gặp điều gì vinh dự cho hắn:

-Ta chỉ đợi câu này của ngươi thôi!

Mười tên lính theo Trần Nguyên và Ngô Tinh chém giết mở đường máu,Trần Nguyên đi trước chém giết biết bao nhiêu địch nhân,Ngô Tinh đi sau yểm trợ.Kỵ quân của Lý Càn đã xông đến như sóng dữ.Cùng tiếng la hét của quân Lý đã dần hình thành cục diện bao vây.

Lúc này trong bóng đêm,đột nhiên vang lên một tràng âm thanh,vang vọng đến cả chân trời,tiếp theo đó rầm rầm...Tiếng trống trận vang lên.  

Trần Trinh nằm một chỗ cũng đang thấy ngẩn ra, tinh thần chợt rung lên.Hai gò mà chợt rung lên,cười to hét lớn:

-Viện quân tới rồi!Các huynh đệ giết!

Trong chốc lát đám người Trần Nguyên và Nguyễn An hét lên một trận tiếng hoan hô. 


Lý Càn quan sát chiến trận từ xa,lúc này không nhịn được một tiếng hét lên:

-Ta bị quân Trần lừa rồi!

Lý Càn đã cảm thấy bắt đầu thế trận không thuộc về mình nữa,y đang thua hơn nữa còn thua thê thảm.

Từng đội quân Trần đang từng trong bóng tối giết ra, lần lượt thành thạo mà lãnh khốc nhập vào trong chiến trường dùng tên và giáo giết chết quân Lý.Chỉ là y không hiểu quân dưới trướng y đã trải qua hàng trăm trận chiến nhưng sao đối với đám quân Trần thì sao lại không đánh lại nổi chứ?

Lý Càn đã bắt đầu không phục,hắn không tin nếu trận này thua thì cơ hội khôi phục nhà Lý cũng không còn,hắn cầm giáo gào thét như kẻ điên xông vào trong loạn quân.Mục tiêu của y chính là Trần Nguyên,tên này đã giết bao nhiêu đồng bạn của hắn , cho dù chết cũng phải kéo hắn ta chôn cùng.Lúc này,Lý Càn đâm giáo vung tới đâm một tên quân Trần trước mặt.Thế nhưng tên quân Trần lại có hành động khiến cho Lý Càn hoảng sợ,chẳng những hắn không chết do bị đâm mà còn gì chặt giáo của Lý Càn,đồng thời thuận thế liều lĩnh đâm tiếp xuống.

Trong suốt trăm trận chiến thì Lý Càn chưa từng thấy tên lính nào mà như tên này.Giáo đã được rút ra,   chiến mã tiếp tục xông lên trước,Lý Càn nghiến răng, thuận thế đem giáo đâm về phía trước, cắm binh sĩ hung tàn kia dưới mặt đất, nhưng binh sĩ kia vẫn bắt chặt lấy giáo, Lý Càn không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra, rút bội kiếm bên hông ra. 

Trong nháy mắt,Lý Càn đã thấy Ngô Tinh đang hiệp đồng tác chiến cùng với Trần Nguyên.Lý Càn phóng ngựa  vung kiếm, hung hãn độc địa đánh về phía Trần Nguyên,lúc này Ngô Tinh đã mắt thấy Trần Nguyên sắp bị đánh lén.Hai mắt trợn lên, giơ cao giáo đón lấy kiếm của Lý Càn,đồng thời hô to:

-Trần Nguyên,coi chừng đánh lén!

Giáo dài ba thước,tuy rằng Ngô Tinh không cưỡi ngựa,nhưng dựa vào ưu thế của giáo,lại khiến cho Lý Càn phải hết sức né tránh mới may mà không té ngựa,nhưng Lý Càn nắm lấy giáo,nhưng lại không biết sức mạnh ưu thế của Ngô Tinh,tuy Lý Càn đã bắt được giáo, nhưng cuối cùng lại không thể ngồi vững, ngựa xông về phía trước, kêu to một tiếng rồi ngã nhào về phía sau.

Nhưng chiến mã của Lý Càn đã mất kiểm sát nên đã tung một lực đạo cực lớn vào người Ngô Tinh,  đánh bay Ngô Tinh  ra ngoài, một tiếng hét thảm thiết,Ngô Tinh đã ngã xuống đất không biết sống chết ra sao.Trần Nguyên thấy Ngô Tinh y như tim bị rớt ra ngoài.Mắt thấy Ngô Tinh đã nằm xuống.Trần Nguyên thấy đầu óc mình hoàn toàn trống trải,cảm giác giết người và cảm giác huynh đệ của mình bị giết là một sự khác biệt hoàn toàn.

Trần Nguyên chém chết một tên đạo tặc,hét lớn:

-Ngô Tinh!

Lúc này còn chiến mã ban đầu đạp Ngô Tinh giờ nổi điên phi đến chỗ Trần Nguyên,Trần Nguyên giờ đây đã bình thản như không,hắn cầm giáo lao đến con ngựa đâm vào cổ ngựa một giáo.Máu ngựa bắn ra tung tóe vào mặt Trần Nguyên.

Lúc này Lý Càn đã cầm kiếm lao đến chỗ Trần Nguyên,Trần Nguyên đã rút Vô Thủy ra lao vào.Hai bên đánh miếng trả miếng,Lý Càn chém vào chân Trần Nguyên.nhưng Trần Nguyên đã đỡ được.Lú Càn lại dương đông kích tây và lần này Lý Càn đã thành công hắn đã chém vào cánh tay trái của  Trần Nguyên may mà đỡ kịp nhưng thương thế của Trần Nguyên đã nặng giờ còn thêm nặng thêm,Lý Càn giờ đã hả hê nhìn Trần Nguyên nằm xuống mặt đất.Y giơ kiếm lên định kết liễu Trần Nguyên thì chỉ nghe một âm thanh sượt qua, binh khí sắc bén lạnh băng xé rách bì giáp hộ thân, đâm xuyên qua vai Lý Càn, trong đau đớn kịch liệt, Lý Càn kêu to một tiếng.

Nhưng lúc này Lý Càn đã đứng lên nhưng không tự chủ được,nói:

-Phụ hoàng con xin lỗi,Tỷ tỷ đệ xin lỗi,các vị tổ tiên nhà họ Lý ta có lỗi với mọi người.Lý Càn ta bất tài vô dụng không thể thực hiện được hoài bão của mọi người,đại ca đệ không thể làm được rồi nếu có thì xin đại ca thực hiện ước vọng của cha!Mọi người ta đến với mọi người đây.


Nói xong thì giơ kiếm lên cổ,lướt ngang một đường máu tuôn ra,hắn ngã xuống một cách hiên ngang như một anh hùng.Lúc này thi thể của Lý càn đã nằm trên mặt đất bất động.Xung quanh đột nhiên yên lặng, ngay sau đó là sự hỗn loạn vô kể, loáng thoáng, Trần Nguyên nghe có tiếng người kêu to:

-Lý Càn chết rồi,Lý Càn đã chết rồi!

-Trần Nguyên ngươi không sao chứ!

Giọng nói quen thuộc là của Lý Trân làm cho sự căng thẳng trong lòng của Trần Nguyên buông xuống,ném Vô Thủy kiếm xuống,Trần Nguyên lau máu ngựa trên mặt,lúc này mới nhìn rõ tình hình trước mặt mình.Thi thể của Lý Càn nằm cách mình không xa.Xa xa,Hoàng Tài đang nâng Ngô Tinh dậy nhìn  dáng vẻ của y, tựa như không có gì đáng ngại...

Quân Lý bỏ chạy điều bị quân Trần bắt chém tại chỗ.

Lúc này trong vũng bùn vô số thi thể nằm ngang nằm ngửa,  một trận huyết chiến đã dần dần tới hồi kết, đội áp lương dừng truy kích.

- Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?  

Ý nghĩ của Trần Nguyên đã thanh tỉnh rất nhiều, không kìm được hỏi Lý Trân.  

Trên mặt Lý Trân lúc này đã hiện ra vẻ hâm mộ:

-Trần Nguyên lúc này ngươi đã phát đạt rồi!

Lý Trân nói:

-Ngươi ngăn cản kỵ binh quân Lý,làm  mồi nhử cho Lý Càn giết ngươi để cho Hoàng Tài có cơ hội đâm giáo vào Lý Càn mới có thể giết hắn được.

Trần Nguyên nhìn về cỗ thi thể kia.

Lý Trân  nhìn thi thể của Lý Càn than khẽ:

- Thật ra đó là một hảo hán, chỉ là không số mệnh thôi, thật đáng tiếc.... Lý Càn cũng có thể coi là một quân tử khi nhà Lý bị nhà Trần soán ngôi thì hắn đã hộ tống quận vương rồi mình ở lại khởi nghĩa chống Trần,nhưng hắn có thể coi như là đã làm trọn trách nhiệm đối với gia tộc hắn.

Ngô Tinh nghiến răng đi tới Trần Nguyên vết thương làm y đau đớn,nói:

-Trần Nguyên trận này ngươi nghi công rồi!

-Ngô Tinh ngươi không sao chứ!

Lý Trân nhìn Trần Nguyên,lại nhìn Ngô Tinh:

-Trần tướng quân đã hạ lệnh chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục ngay tại chỗ.


Thương thế của Ngô Tinh cũng không quá nghiêm trọng chỉ bị gãy hai khớp đầu gối,còn Trần Nguyên có vẻ còn nghiêm trọng hơn khắp nơi trên cơ thể chằng chịt vết thương làm hắn đau rát khắp nơi trên cơ thể.Nhìn Lý Trân dùng gì đó bôi loạn lên vết thương, làm cho Trần Nguyên ớn lạnh  , không thể để vết thương bị nhiễm trùng được, nếu không vết thương nhỏ cũng sẽ biến thành vết thương lớn.Đang lúc Lý Trân dùng tấm vải quấn thì Trần Nguyên đã không chịu được lên tiếng:

-Lý Trân ngươi có thể khử trùng trước khi băng không?

Lý Trân vẻ mặt mờ mịt hỏi:

-Khử trùng là cái gì?

Trần Nguyên cười nói:

- Nếu một người bị thương, sẽ rất dễ dàng bị nhiễm trùng. Đặc biệt là loại vết thương ngoài da này, nếu như không xử trí tốt, thì vết thương nhỏ cũng sẽ biến thành vết thương lớn, cực kỳ phiền toái. Nếu như chưa tiêu độc, nói không chừng đụng phải vết thương bị nhiễm trùng, mà vết thương đã bị nhiễm trùng thì sẽ sinh ra đủ loại bệnh tật, tình huống nghiêm trọng mà nói, không chừng còn có thể phát sinh dịch bệnh nữa đấy.

Lúc này người bệnh tập trung tại một chỗ,bao gồm cả Trần Trinh đang nằm trên mặt đất cũng được Hùng Thắng phái đại phu đến chữa trị.Khi nghe Trần Nguyên nói vậy,Trần Trinh liền kêu đại phu chữa trị bên cạnh mình:

- Ném thứ này đi cho ta.  

Lý Trân  nói:

-Ngươi nói có vẻ hơi đáng sợ?

- Cẩn thận không bao giờ thừa!  

Trần Nguyên dựa vào xe lương nói với Lý Trân:

- Thật ra đây cũng là phương thức phòng ngừa rất đơn giản, cũng không quá phiền phức, nhưng lại không ít người mất mạng đấy. Chỉ cần đun một nồi nước nóng, sau đó ném những mảnh vải này vào trong đó, là có tác dụng khử độc rồi.Mặt khác, lúc xử lý vết thương, cũng phải chú ý vấn đề này. Bởi vì trên binh khí lây dính rất nhiều thứ có hại có thân thể, dính vào tay thì không sao, nhưng nếu dính vào máu, vấn đề sẽ  lớn.

Lý Trân thắc mắc hỏi:

-Trần Nguyên mấy thứ đó, sao ngươi lại biết được?

Đối với thời đại này mà nói, về tri thức cấp cứu, còn cả cứu hộ trên chiến trường, đúng là đã vượt qua mức quy định rồi.Lý Trân nghe không hiểu là đúng rồi. Huống chi, trong mắt Lý Trân, Trần Nguyên cũng chỉ là một tên tiểu nhị  mà thôi.

Mà Trần Nguyên cũng thuộc loại mặt dày,nói dối không đỏ mặt.

-Trước đây bá phụ ta cũng là đại phu  tinh thông y thuật,bởi vì thấy ta đi săn bị thương nên bá phụ ta chỉ điểm ta đáng tiếc ông ấy đã về trời.

Lý Trân nghe xong cũng ngẫm nghĩ một chút.

Mà lúc này Trần Trinh đã sai người bỏ băng vào nước sôi để tiêu độc. Sau khi tiêu độc xong thì hong khô, tuy rằng không đảm bảo tiêu chuẩn như Trần Nguyên nói, nhưng ít nhất hiệu quả cũng khá tốt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận