Bầu trời bao phủ bởi màn đêm tĩnh mịch, những ánh sao trên trời lặng lẽ tỏa sáng, chúng tạo thành một dải thảm màu vàng lấp lánh trên bầu trời, lấp lánh và đẹp đẽ, từng cơn gió thoang thoảng mùi hoa dạ hương nhẹ nhàng thổi qua chiếc rèm cửa màu trắng vào căn phòng, dưới ánh đèn vàng le lói, một cặp đôi nam nữ đang ngắm nhìn những ngôi sao qua khung cửa sổ.
"Anh lúc trước có thích chị Chi Ưu nhỉ?" Thẩm Như Ngọc xoay đầu nhìn anh, ánh mắt mong chờ ẩn hiện trong đáy mắt.
Trình Tần thở dài, anh gật đầu.
"Ồ..." Như Ngọc cười nhạt, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
"Em ghen sao?" Trình Tần nhìn cô, bật cười hỏi.
"K...không có, ai lại ghen vì chuyện quá khứ chứ?" Thẩm Như Ngọc giống như bị nói trúng tim đen, cô giật mình phản bác.
"Thật không?" Trình Tần nheo mắt, anh xoay người ép cô nằm dưới, hiên ngang mà đưa khuôn mặt của mình ngay sát mặt cô, bàn tay khẽ vuốt ve lên vòng eo nhỏ sau lớp áo.
Thẩm Như Ngọc tức giận vùng vẫy ra khỏi anh, tuy nhiên, cô càng nhúc nhích, anh càng ghì chặt cô hơn, cô bây giờ hoàn toàn không có đường thoát thân.
"Đúng vậy, em thừa nhận là em có ghen, nhưng chỉ là một chút thôi!" Cô bĩu môi, giận dỗi nhìn về hướng khác.
"Ha, Mèo nhỏ à, em thật mạnh miệng đấy!" Trình Tần nhẹ cốc đầu cô, sau đó thì quay người nằm xuống bên cạnh "Tha cho em!"
Thẩm Như Ngọc khoanh tay tức giận không thèm nhìn anh.
Sau một lúc Trình Tần mặt dày xin lỗi thì cô mới chịu hết giận.
"Anh này, vì sao anh lại chấp nhận ở bên em?" Thẩm Như Ngọc đưa mắt lên nhìn anh, bàn tay cô khẽ nắm lại, hồi hộp nghe câu trả lời từ người ấy "Anh không cảm thấy ghê tởm với con người thật của em sao?"
"Tại sao lại hỏi về vấn đề này?" Anh nhíu mày, khó hiểu hỏi.
"Không...không có gì...chỉ là em tò mò thôi...Trình Tần à, nếu anh không muốn thì em cũng không hỏi nữa đâu!" Thẩm Như Ngọc lúng túng gãi đầu nói, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.
"Muốn nghe?" Trình Tần nhướn mày, cười nhạt.
"...Vâng..."
Một tiếng cười vang lên, anh nhẹ cốc vào trán của Như Ngọc, sau đó thì anh vòng tay qua ôm lấy cô nàng, đem toàn bộ cả người cô ôm vào lòng.
"Nghe thấy gì không?" Trình Tần thấp giọng hỏi.
Thẩm Như Ngọc đờ mặt ra khó hiểu, anh nhìn biểu hiện của cô nàng thì chỉ biết cười bất lực, sau đó không đợi cho cô lên tiếng, anh đã nhẹ nhàng áp đầu cô lên lồng ngực của mình.
"Thình thịch thình thịch thình thịch!"
Từng nhịp đập từ trái tim của anh chuyền vào tai cô, âm thanh rất rõ và rất nhanh.
Ngay khoảng khắc đó, trái tim cô dường như cũng có phản ứng, nó đập, đập rất nhanh, rất rõ giống như anh.
"Cảm nhận chính là một phương thức mà con người có thể đồng cảm và thông hiểu lẫn nhau, Mèo nhỏ em có thể thấy được điều đó!"
Như hiểu được anh nói gì, Thẩm Như Ngọc chỉ mỉm cười, hai bên má bất giác đỏ ửng, một hai lời đều không nói.
Bầu không khí bỗng chốc được bao phủ bởi sự ngọt ngào giữa hai người, từng dòng cảm xúc ngọt ngào chảy nhẹ vào trong tim, làm dịu mát tâm hồn cả hai.
"Mèo nhỏ, em biết không...em là ngôi sao sáng nhất trong lòng anh!"
"Và anh yêu em vì em chính là em!"
.
.
.
Tối hôm nay tại Thẩm Gia tổ chức sinh nhật của Thẩm Trường An, đại thiếu gia của chủ tịch Thẩm và là Tổng Giám Đốc của tập đoàn An Nhi phía Nam.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng nhộn nhịp cùng với rất nhiều người đến dự.
Cũng vì thế mà đây chính là một vấn đề lớn khiến Thẩm Chi Ưu không ngừng cảnh giác.
"Này, cô mau nhìn qua đó kìa, là chủ tịch của tập đoàn Âu Thị đấy! Anh ấy soái quá!!"
"Thật sao? Tôi muốn có được anh ấy a~"
"Soái ca kìa!!"
"Âu Minh Triết của tôi đấy, mấy người đừng hòng giành!"
"Ai nói Âu Minh Triết là của cô?"
Những lời bàn tán liên tục vang bên tai, Thẩm Chi Ưu chỉ hận không thể cùng một lúc móc hết mắt của những vị tiểu thư ở đây, hơn nữa lại hận không thể làm cho khuôn mặt đẹp trai kia của Âu Vô Sỉ bị xấu đi được!
Con mẹ nó, thật tức chết lão nương rồi!!
Cái gì mà của cô? Mắt cô bị chó tha rồi hả? Âu Vô Sỉ là của tôi! Của tôi! Của tôi!!!
Âu Minh Triết đứng bên cạnh chỉ biết ngoan ngoãn như một chú cún bám theo lão bà tương lai của mình, một lời cũng không dám hó hé.
Mẹ kiếp, vì sao trời sinh lại cho anh một khuôn mặt cực phẩm như vậy chứ??? Như thế này chẳng khác nào là đang hại anh sao??
Sau một lúc thì Âu Minh Triết chỉ còn cách ở yên vị trong phòng, đợi cho cô nguôi giận một lúc mới dám mở miệng:
"Cá Nóc Nhỏ à, em ổn chứ?" Âu Minh Triết nhẹ lắc cánh tay cô, anh bày ra bộ dáng ủy khuất như một chú cún đáng thương kia nhìn cô.
Hứ, lão nương lại thật muốn cào nát cái bản mặt của anh ra thành trăm mảnh đấy!
Đẹp trai thì có gì hay? Suy cho cùng cũng là thu hút ánh mắt của các em gái xung quanh thôi mà.
Hừ, thật đáng ghét!
"Cá Nóc Nhỏ à, em nói gì đi chứ..."
"Nói gì? Anh nói xem, em phải nói gì mới được?" Thẩm Chi Ưu cắt ngang lời anh, tức giận quát "Anh nghĩ anh soái thì anh hay à?"
Âu Minh Triết bật cười, nụ cười đột nhiên mang vẻ lưu manh.
"Cá Nóc Nhỏ à, em đang ghen sao?"
"Khỉ khô! Bản nương đây không thèm!"
"Em nói dối!"
"Biết vậy thì anh mau cút!!!"
Tối đó, sau khi bữa tiệc tại Thẩm Gia kết thúc thì người trong nhà lại lần lượt được chứng kiến cảnh Âu Minh Triết phải không ngừng ăn năn xin lỗi mà quỳ lỗi trước cửa phòng, đại loại chính là anh không muốn ngủ một mình, chỉ muốn ngủ với vợ tương lai.
Thẩm Trường An nghe thế lại không nhịn được mà ôm bụng cười đến muốn nội thương, còn luôn miệng nói anh là đáng đời, Thẩm Thành Sơn đứng một bên nhìn anh thì lại thấy cảm thương cho con rể tương lai nên ông đành lên tiếng nói giúp.
"Con gái à, tốt xấu gì con cũng không nên đối xử với con rể của ta như thế chứ!" Thẩm Thành Sơn gõ cửa, nhẹ nhàng nói.
"Ai cho anh ấy là con rể của nhà này chứ?" Thẩm Chi Ưu tức giận nói vọng ra.
Âu Minh Triết nghe vậy liền sợ xanh mặt đến nỗi muốn khóc.
"Huhuhu, anh xin lỗi mà!!"
"Cá Nóc Nhỏ!!! anh biết lỗi rồi a!!"
"Cá Nóc Nhỏ, anh nguyện quỳ ở đây đến ngày mai, cho nên em hãy bình tĩnh lại đi a!! Hôn nhân là chuyện đại sự, em không nên nói như thế!"
"Huhuhu, anh cầu xin em hãy lấy tấm thân nhỏ này của anh đi, cầu xin em!!"
Đêm hôm ấy, tiếng cầu xin lại vô tình trở thành một bản nhạc mang âm điệu thê lương, mà lời nhạc chính của bài hát đều là:
"Cá Nóc Nhỏ!! Em đừng như thế!! Anh biết lỗi rồi mà!!".