"Nói, vì sao lại có mùi nước hoa ở trên áo anh?" Thẩm Chi Ưu cầm chiếc áo sơ mi lên, giơ trước mặt Âu Minh Triết, tức giận tra hỏi.
Âu Minh Triết đang xem hợp đồng trên laptop thì dừng lại, anh ngước đầu lên nhìn cô, khó hiểu nói:
"Bà xã à, anh làm gì dùng nước hoa?"
"Vậy anh mau giải thích đi, trên áo anh tại sao lại có mùi nước hoa?"
Thẩm Chi Ưu bực tức ném chiếc áo sơ mi về hướng anh, anh liền cầm lấy rồi đưa lên mũi ngửi.
"Hóa ra cả đêm qua anh về trễ là do đi kiếm tình nhân ở bên ngoài phải không?"
Âu Minh Triết nhịn cười, nhướn mày trêu chọc:
"Bà xã à, có phải là em ăn giấm chưa rồi phải không? Mùi này không phải là mùi nước hoa!"
"Anh còn dám chối? Bằng chứng, vật chứng ở đây hết rồi mà anh còn nói không phải? Âu Minh Triết, em thật thất vọng về anh, chúng ta ly hôn đi!"
Lời vừa dứt, bầu không khí đột nhiên trở nên u ám, cảm giác lạnh lẽo ở nơi sống lưng khiến cô không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, dè chừng nhìn người trước mặt với sắc mặt đen kìn kịt, khắp người đều tỏa ra sát khí.
"Em vừa nói cái gì?" Âu Minh Triết đứng phắt dậy, thanh âm phát ra như rít qua từng kẽ răng:
"Em có giỏi thì nói lại lần nữa xem!!"
Mẹ nó, Âu Minh Triết anh định giết người sao?!
Thẩm Chi Ưu bây giờ lại bị lép vế, hai bàn chân run lên.
Tuy nhiên, khi chiếc áo sơ mi kia vô tình lại lọt vào tầm mắt thì cô đột nhiên trở nên dũng cảm đến lạ thường, hùng hồn tuyên bố:
"Em nói, chúng ta li hôn đi!"
Lời vừa dứt, cô liền bị anh ép vào tường, sau đó thì cô lại bị anh trực tiếp bế lên, đi vào phòng ngủ.
"Này, anh định làm gì vậy? Mau thả em ra!"
"Bà xã, em không ngoan, anh phải dạy dỗ lại em!"
"Vô Sỉ, mau thả em xuống!!"
Cô tức giận vùng vậy, sau đó không nhịn được mà phát hỏa, lớn tiếng quát:
"Âu Minh Triết!! Em ghét anh!!!"
"Ừ, em nói em ghét anh cũng không sao, chỉ cần lòng em vẫn còn yêu anh là được!"
"Vô Sỉ, mẹ kiếp! Mau thả em ra!!"
Âu Minh Triết bất ngờ thả cô xuống, sau đó lại một lần nữa ép cô nép sát vào tường:
"Cái miệng nhỏ này! sao lại nói ra những lời khó nghe như vậy chứ? Không lẽ là đang muốn bị phạt sao?"
"Phạt cái đầu anh, mau tránh ra!!"
"Bà xã, em hư lắm đấy!"
"Vô sỉ, em còn chưa xử anh vì sao trên áo anh lại có nước hoa đâu!"
"Ồ?" Âu Minh Triết bật cười, anh tiến vào nhà tắm, rất nhanh sau đó đã đi ra, trên tay còn cầm thêm chai sữa tắm.
"Ý em là mùi này sao?"
Cô mở nắp ra ngửi thử.
Mẹ nó, quả nhiên là mùi này, vậy thì! đây là mùi của sữa tắm sao?
"Mấy ngày trước Thẩm Trường An có tặng anh chai sữa tắm này, nói là anh dùng thử, nên vì vậy hôm nay anh mang ra dùng, anh cảm thấy mùi sữa tắm này rất thơm, hơn nữa, anh cũng không ngờ là nó có thể giữ mùi lâu đến vậy!"
Âu Minh Triết nói đến đây thì cười đắc ý, khuôn mặt lúc này nhìn thật đáng đánh.
"Bà xã à, hình như là em đang ghen vì cái mùi này sao?"
"Hừ, ai thèm ghen chứ, hơn nữa mùi thơm như vậy, anh muốn câu dẫn em gái nào sao?"
"Tất nhiên!"
Âu Minh Triết nhướn mày đáp.
Thẩm Chi Ưu tức đến muốn thổ huyết, cô nổi giận trừng mắt với anh.
Cái tên tra nam này, làm việc xấu mà còn dám nghênh ngang thừa nhận sao?
Sau đó, không đợi cô phát hỏa đến nỗi muốn đánh người, anh đột nhiên cúi người, khuôn mặt anh trong chốc lát liền phóng đại ngay trước mắt cô, anh mỉm cười, thanh âm trầm thấp vang bên tai cô:
"Làm sao? Anh muốn câu dẫn phu nhân của mình! lẽ nào lại không được?"
Thẩm Chi Ưu chán nản ngồi ở ngoài phòng họp chờ đợi Âu Minh Triết, cô hết ngáp ngắn ngáp dài lại ngồi vẩn vơ nói chuyện với đám không khí.
Liếc nhìn vào phòng họp, anh đang ngồi nghe Đường Việt Bân báo cáo về tình hình của công ty trong một tháng vừa qua, dáng vẻ trông rất nghiêm túc, hơn nữa! còn đặc biệt! đẹp trai a~
Quả nhiên là ngắm nhìn đàn ông trong lúc họ đang tập trung làm việc chính là vô cùng quyến rũ nha~
Khụ khụ! không được rồi, cô lại bị mê hoặc rồi!
Sau khi kết thúc buổi họp, Thẩm Chi Ưu liền bị Âu Minh Triết kéo vào phòng phòng Tổng Giám Đốc, đứng trước con người khác lạ một trời một vực so với trong phòng họp thì con người này thật khiến cô đau đầu.
"Bà xã, người ta nhớ em lắm đấy~"
"! "
"Bà xã, người ta muốn ôm ôm~"
"! "
"Bà xã, người ta bây giờ muốn ăn đồ ngọt a~"
"Vậy thì anh thả em ra, em đi mua cho anh!"
"Không đâu, người ta muốn ăn là cái này cơ~"
Lời vừa dứt, Âu Minh Triết liền kéo cô ngã xuống ghế sofa, bá đạo mà ép cô vào một góc trên chiếc ghế sofa, anh nhanh chóng hôn lên đôi môi cô, sau đó thì lại cười đắc ý:
"Bà xã, em thật ngọt~"
"Bà xã à, em mau gọi anh một tiếng ông xã đi~" Âu Minh Triết cầm tay cô, đôi mắt mong chờ của anh lại không ngừng nhìn cô.
Thẩm Chi Ưu nhìn anh, bĩu môi một cái:
"Em không gọi!"
"Bà xã~" Anh hừ mũi, tức giận lay lay người cô "Người ta thì xưng hô vợ chồng thân mật, em vì sao lại cứ bướng mà không gọi anh một câu xưng hô sao cho đúng với thân phận của anh và em vậy?"
"Anh và em có thân phận gì?"
"Em! em sao lại có thể tuyệt tình như vậy chứ? Chúng ta rõ ràng có thân phận là vợ chồng mà, là vợ chồng, vợ chồng đấy!!"
"Thì sao?"
"Thì em phải gọi anh một tiếng ông xã, như vậy mới đúng chứ!"
"Không, em không gọi, em thích gọi Vô Sỉ hơn!"
Âu Minh Triết giận dỗi mè nheo, anh liên tục bắt cô gọi, sau một lúc thì cô liền không chịu nổi mà quát lớn:
"Vô Sỉ, anh làm trò đủ chưa??!"
"Hứ, em phải gọi anh là ông xã thì anh mới dừng!"
Con mẹ nó, rốt cuộc thì có phải là tôi cưới nhầm một tên to xác bị một đứa trẻ xuyên không đến không vậy a??!
Ông trời ơi, mau cho con một lời giải thích đi!!!
"Ông xã!" Cô hừ mũi, không vui nói.
"Bà xã, em nên nói nhẹ nhàng một chút, giống như là đang làm nũng ấy!"
Hic, số của cô thật khổ a!!
Thẩm Chi Ưu ảo não thở dài, ngoan ngoãn làm theo lời anh:
"Ông xã~"
Sau đó, không hiểu vì sao cái tên to xác kia lại cứ cười ngây ngốc nguyên một ngày, chốc chốc lại huýt sáo, sau đó thì lại gọi điện khoe mẽ với Thẩm Trường An và Trình Tần, khuôn mặt kia trông yêu đời đến lạ.
Ngốc nghếch!
Nhưng mà! thật là đáng yêu~
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Hắc hắc hắc, chẳng qua là có hứng nên thêm một xíu cẩu lương thôi~.