Xuyên Ngược Tra Nam Chủ

Dùng xong bữa tối, rời phòng ăn, Bạch Dật Hiền dặn dò người làm xong việc trở về phòng, nếu không có việc thì không được ra ngoài đại sảnh phòng khách rồi lại quay sang căn dặn Bạch phu nhân cùng Bạch Minh Thành trở về phòng trước.

Sau khi mọi người làm theo lời căn dặn của Bạch Dật Hiền, lúc này ở đại sảnh phòng khách chỉ còn lại năm người kể cả Bạch Dật Hiền.

Ngồi vào ghế lớn, ngồi gần ông là Bạch Nhật Hy và Bạch Minh Viễn mỗi người một bên ngồi cạnh Bạch Dật Hiền. Sau đó, thay vì tiễn khách ông lại mời Cơ Hâm Bằng ở lại, nhưng ông lại cho người tiễn Nam Cung Diệp trở về. Mặc dù không can tâm nhưng Nam Cung Diệp đành nói lời tạm biệt rồi rời đi.

Vị trí hiện tại, Bạch Dật Hiền ngồi giữa, Bạch Minh Viễn ngồi bên phải cạnh ông, Bạch Nhật Hy ngồi cạnh ông đối diện với anh trai mình, bên cạnh Bạch Minh Viễn là Cơ Hâm Bằng cùng Đỗ Minh Nguyệt.

Sau khi mọi người đều ngồi xuống lúc này Bạch Dật Hiền mới lên tiếng đánh gãy sự im lặng. Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo sự lạnh nhạt hướng về Bạch Nhật Hy nói.

“Chuyện hôm nay ta bảo con làm đã như thế nào rồi?”

“Vâng thưa cha, mọi chuyện đều rất tốt.” Bạch Nhật Hy nhìn thẳng ông nghiêm túc đáp.

“Tốt? Thật là tốt sao? Ta bảo con giúp đỡ chiếu cố Minh Nguyệt vậy mà con lại bỏ về trước để Minh Nguyệt ở lại trường một mình.” Bạch Dật Hiền lạnh giọng nhìn cô nói.

“Cha, con không sao. Đừng trách chị, lúc đó chị đi cùng anh Nam Cung nên không thể đưa con đi cùng được.” Đỗ Minh Nguyệt thấy Bạch Dật Hiền có vẻ tức giận nên giọng nhẹ nhàng phân trần cho Bạch Nhật Hy, nhưng thật chất là đang tố cáo cô.

Nghe Đỗ Minh Nguyệt nói, Bạch Minh Viễn trừng mắt nhìn cô ta nhưng có vẻ cô ta không nhìn thấy được ánh mắt đó của anh. Còn Cơ Hâm Bằng nghe cô ta nói vậy cau mày nhìn Bạch Nhật Hy không biết đang nghĩ gì.

Nhìn thấy biểu hiện khó coi của Cơ Hâm Bằng cùng nét mặt đang đen lại của Bạch Dật Hiền, Đỗ Minh Nguyệt biết mình đã thành công trong việc thể hiện sự rộng lượng tốt bụng và yếu đuối của bản thân, cũng như tố cáo Bạch Nhật Hy.

“Bạch tiểu thư, sao cô có thể xấu tính đến vậy? Cô biết Minh Nguyệt vừa đến thành phố này không rõ đường phố vậy mà để cô ấy một mình. Nếu như cô ấy không may mắn gặp tôi giúp đỡ mà gặp phải kẻ xấu thì như thế nào? Sao cô có thể nhẫn tâm đến vậy?” Cơ Hâm Bằng nhăn mày giọng nói lạnh lùng chất vấn Bạch Nhật Hy.

“Cơ tiên sinh, xin anh đừng nói chị như vậy, chẳng qua có thể khi đó chị với anh Nam Cung bận nên phải rời không tiện đưa em đi cùng thôi. Chị rất tốt với em. Ơ, nhưng mà chị, tại sao chị nói với em rằng chị với anh Nam Cung không quen biết mà trong khi đó hai người thân thiết với nhau như vậy?”Đỗ Minh Nguyệt nói đến đây giọng nói ngọt ngào lạc đi vài phần như sắp khóc.

“Minh Nguyệt, chính vì em quá đơn thuần nên rất dễ bị người khác lừa gạt, khi dễ. Mà em đơn thuần như vậy lại không giống như ai kia lòng dạ hắc ám.” Trong lời nói của Cơ Hâm Bằng ẩn chứa sự tức giận nói.

“Vị Cơ tiên sinh đây, bênh vực cho Đỗ Minh Nguyệt đến như vậy, anh có vẻ quen biết thân thiết với cô ta đã lâu thì phải? Anh với cô ta như thế nào thì tôi không quản cũng chẳng muốn xen vào. Nhưng, tôi yêu cầu anh không hiểu rõ sự tình thì đừng nên phát ngôn bừa bãi.”

Bạch Minh Viễn vốn dĩ ngay từ đầu im lặng vậy mà không thể nào tiếp tục nhẫn nhịn im lặng nghe hai người này diễn tuồng sỉ vả em gái anh được. Nét mặt của anh đã lạnh đi từ lúc nào nhìn hai người bên cạnh mình rồi nhìn sang em gái mình mỉm cười như ngầm bảo ‘có anh ở đây sẽ không ai có thể ức hiếp em’.

Như hiểu được ý nghĩ của Bạch Minh Viễn, Bạch Nhật Hy nhu thuận cười đáp trả anh, lòng cô như được một dòng nước ấm áp rót vào. Nhìn anh trai mình, rồi lại quay sang nhìn hai người ngồi bên cạnh trong lòng cô không ngừng cười lạnh. Như thế này mới đúng kịch bản chứ, nam chủ bảo vệ nữ chủ sỉ vả nữ phụ.

“Bạch đại thiếu gia, mọi chuyện đều phơi ra trước mắt, cũng chính tôi thấy Minh Nguyệt chân bị sưng lên vẫn mò mẫn tìm đường về và hiện tại rõ ràng là Bạch tiểu thư đi hẹn hò cùng người khác bỏ mặt Minh Nguyệt, vậy xin hỏi Bạch đại thiếu gia như thế nào mới là hiểu rõ sự tình.” Cơ Hâm Bằng âm trầm nhìn Bạch Minh Viễn nhàn nhạt nói nhưng trong lời nói đều ẩn chứa sát khí.

Nhận thấy anh trai không nên đối đầu với tên thiếu tướng đầy quyền lực và có thoang thoảng mùi nguy hiểm này nên Bạch Nhật Hy lạnh nhạt lướt nhìn hắn rồi quay sang nhìn Bạch Minh Viễn bằng ánh mắt của người em gái hiền hoà nói: “Anh hai, đừng nói gì cả cứ để cho vị Cơ tiên sinh đây tiếp tục nói.”

Nói rồi cô quay sang nhìn Cơ Hâm Bằng, ánh mắt đã trở nên lạnh lẽo mỉm cười, giọng nói trầm thấp không kém phần trong trẻo đầy từ tính chứa đầy sự nguy hiểm vang lên.

“Vị Cơ tiên sinh đây, nếu đã hiểu rõ tôi như vậy thì tôi không phiền ngồi nghe anh nói về tôi đâu. Tôi không ngờ anh lại hiểu rõ tôi đến vậy nha. Hay là anh yêu thầm tôi mà không dám nói, anh biết rõ tôi đến vậy cơ mà. Cho dù, tôi có đi hẹn hò thì các người lấy quyền gì không cho tôi đi mà phải đi theo làm bản đồ cho cô ta, theo như anh nói tôi đi hẹn hò vậy tôi phải đưa cô ta đi cùng để làm gì? Làm kì đà à? Hay là cô ta muốn làm kì nhong? Nhưng có một điều tôi phải đính chính lại, là người của Bạch gia đi học đi làm đều có xe riêng đưa rước, và Đỗ tiểu thư đây cũng có thể gọi cho tài xế đến rước không nhất thiết phải chịu khổ như vậy. Tôi tin chắc những cách thức liên lạc cần thiết cô ta đều rõ như số điện thoại của cha, mẹ, tôi, quản gia, tài xế. Đỗ tiểu thư muốn tự hành hạ bản thân thì đừng đổ lỗi cho người khác.”

“Cô…”

“Chị…”

Nghe những lời nói của Bạch Nhật Hy liền khiến cho Cơ Hâm Bằng không thể nào nói tiếp, cứng họng nhìn cô. Còn Đỗ Minh Nguyệt vẻ mặt khó coi như sắp khóc nhìn cô rồi lại nhìn sang Cơ Hâm Bằng.

“Nhật Hy, con đủ rồi. Ta biết con bất mãn với đứa em gái nuôi không có huyết thống này, nhưng ta đã nhận nuôi con bé có nghĩa nó cũng đã là người nhà của chúng ta. Dù muốn hay không thì con cũng phải xem nó như người nhà. Lần này là do ta đột ngột mang thêm một người về khiến cho con không vui vẻ, bất mãn nên lần này ta bỏ qua cho con, sẽ không có lần sau. Cơ tiên sinh, thật ngại quá đã để cho cậu chứng kiến cảnh không hay của gia đình tôi rồi. Rất cảm ơn cậu đã đưa Minh Nguyệt về, nhưng không có nghĩa cậu có quyền nói những lời không hay về con gái tôi. Tôi cũng không hy vọng Cơ tiên sinh đây sẽ không nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài.”

Bạch Dật Hiền tuy muốn dạy dỗ con gái mình nhưng không có nghĩa vì một người ngoài mà để con gái mình phải chịu thiệt, ông mặt mày nghiêm nghị nhìn Cơ Hâm Bằng nói rồi cho người tiễn khách.

Cơ Hâm Bằng cau mày nhìn Bạch Dật Hiền, hắn có chút không hài lòng đưa mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt rồi lại nhìn sang Bạch Nhật Hy, ánh mắt có chút lưu luyến nhưng rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt rời đi khỏi Bạch gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui