Xuyên Ngược Tra Nam Chủ

Chỉ với những điều này của bọn họ đã làm cho Bạch Nhật Hy thực sự rất hài lòng, nhưng chỉ riêng với Chu Nhất vị tổng tài thuê kia thì thực không thể hiểu được rốt cuộc là cô làm vậy là có ý gì. Tại sao cô lại bỏ trống những chiếc ghế vốn dĩ đối với những công ty khác lại rất quan trọng kia?

Sau khi sắp xếp phân bố tất cả công việc theo ý muốn, Bạch Nhật Hy được vị Chu tổng tiễn xuống đại sảnh để rời đi. Đứng cùng nhau trong thang máy có chút yên tĩnh càng làm cho Chu Nhất có chút căng thẳng. Điều này làm cho anh ta cảm thấy có chút mất mặt, vì một người đã ngoài hai mươi như anh ta cớ sao lại căng thẳng chỉ vì đứng cạnh một đứa nhóc mười chín tuổi như cô cơ chứ?

Để giảm bớt không khí ngượng ngập hiện tại ở trong thang máy, Chu Nhất liền lên tiếng phá tan sự yên tĩnh.

“Bạch tổng, tôi có một vài thắc mắc nhỏ không biết có nên hỏi hay không?”

“Chuyện gì? Anh cứ nói đi, nếu không liên quan đến vấn đề không tiện trả lời thì tôi sẽ giải đáp thắc mắc cho anh.” Không nhìn đối phương, Bạch Nhật Hy vẫn duy trì dáng vẻ đứng thẳng tắp nhìn về phía trước nói.

“Tôi biết Bạch tổng, Bạch tiểu thư đây là người của Bạch gia. Mặc dù, Bạch gia không nằm trong lục đại gia tộc nhưng cũng không phải một gia tộc nhỏ nhoi gì. Nên tôi có một thắc mắc là tại sao cô lại không kế thừa công ty của gia tộc mà lại tự mở công ty riêng? Còn số tiền cô mở công ty là do gia đình cô cung cấp cho hay là như thế nào?” Nhìn nét mặt bình tĩnh không có chút biểu cảm cùng với ánh mắt tĩnh lặng của Bạch Nhật Hy khiến cho Chu Nhất có chút rét run trong lòng như vẫn cố kiềm chế mà hỏi.

“Tôi không kế thừa Bạch thị là do sau này đã có anh trai cùng em trai tôi kế thừa rồi. Vì sao tôi lại tự mở công ty riêng cho chính mình? Là vì tôi muốn có quyền lực riêng của bản thân. Còn vấn đề cuối cùng, tiền mà tôi mở công ty cùng trả lương cho các anh đều là tiền riêng của chính bản thân tôi kiếm được. Các anh chỉ cần làm việc cho tôi một cách nghiêm túc cùng hiệu quả thì cứ yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi mọi người.” Nói rồi Bạch Nhật Hy cũng là lúc cánh cửa thang máy mở ra, cô bước thẳng về phía trước làm cho Chu Nhất ở phía sau đang ngẩn ngơ cũng bừng tỉnh mà đuổi theo sau.

Hai người, người trước kẻ sau đi ra ngoài đại sảnh lớn của toà nhà.

Vừa ra đến cổng lớn thì Bạch Nhật Hy đã thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đang dựa lưng vào xe ở phía sau mà nghịch điện thoại.

Nghe tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất đang dần tiến đến gần, người đang cúi đầu dựa lưng vào chiếc xe thể thao với màu cam nổi bật liền ngước mặt lên nhìn thẳng người đang đứng trước mặt chợt nở nụ cười mềm mại.

“Xong việc rồi sao? Có mệt không?” Nụ cười trên mặt chàng trai càng lúc càng mềm ra nhìn Bạch Nhật Hy rồi vươn tay về phía trước ôm lấy cô.

“Không mệt lắm. Còn anh, đừng nói với em là từ lúc đưa em đến thì anh liền đứng ở ngoài này chờ em nha?” Dựa vào lòng ngực rắn chắc của đối phương, giọng nói của Bạch Nhật Hy ngọt ngào vang lên.

“Anh sợ khi em xong việc phải đứng chờ anh, nên anh liền ở đây chờ em.”Hai tay Nam Cung Diệp ôm mặt người con gái trong lòng chính mình xoa xoa rồi nâng mặt cô lên nhìn thẳng vào mắt chính mình.

Nghe câu trả lời của Nam Cung Diệp, trong lòng Bạch Nhật Hy ngọt ngào không thôi cười vui vẻ nhìn anh.

Còn Chu Nhất đứng ở phía sau Bạch Nhật Hy nhìn những cảnh tượng trước mắt mà hận không thể tự chọc mù mắt của chính mình, có cần phải rắc cẩu lương trước mặt anh như thế không? Anh một người ngoài hai mươi mà phải làm việc cho con nhóc mười chín tuổi đã chưa đủ khổ hay sao mà bây giờ còn sỉ nhục cẩu độc thân như anh chứ? Thiệt là khổ quá mà.

Chu Nhất đứng ở một bên trong lòng khóc ròng rã, thì lúc này Bạch Nhật Hy như chợt nhớ đến vị cấp dưới cao cấp vẫn còn ở mặt ở đây nên có hơi ngại ngùng quay đầu nhìn anh rồi lên tiếng nói: “Anh thông báo với bọn họ, khi mọi thứ đã sắp xếp ổn thoả thì tuần sau sẽ bắt đầu chính thức làm việc. Còn công việc thì đích thân tôi sẽ đưa ra cho mọi người. Còn nữa, Chu tổng anh đừng quên nói với họ là khi công ty đi vào quỹ đạo thì sẽ có phúc lợi nhân viên cho bọn họ nên căn dặn họ làm việc cho đàng hoàng nghiêm túc.”

Ghi nhớ những lời của bà chủ, Chu Nhất vội vàng gật đầu lên tiếng dạ vâng. Chờ cho Bạch Nhật Hy lên xe rời đi cùng người kia lúc này Chu Nhất mới thôi đứng vẫy vẫy tay mà thở phào nhẹ nhõm. Lúc này trong lòng Chu Nhất tự nhủ, bà chủ nhỏ này của anh cũng thật quá có bản lĩnh đi, đã thế còn có tiền, anh phải quyết ôm chặt cái đùi kim cương này mới được. Nghĩ xong Chu Nhất quay lưng đi trở vào công ty.

Khi đã đứng bên trong thang máy tĩnh lặng, lúc này Chu Nhất mới cảm thấy có gì đó bất thường mà anh lại không biết đó là gì, lại tiếp tục nghĩ ngợi một lúc cho đến khi thang máy kêu lên một tiếng rồi mở cửa thì lúc này anh cũng như chợt nhận ra một cái gì đó rất to tát mà kinh hãi thốt lên: “Thiếu gia Nam Cung gia, một trong sáu đại gia tộc, Nam Cung Diệp!!! Cái cậu con cưng, con vàng, con bạc, con kim cương của Nam Cung gia cư nhiên lại là bạn trai của sếp. Không được rồi, tin tức lần này quá lớn rồi, tiêu hoá không nổi, phải về nhà kêu mẹ nấu canh bồi bổ mới được, không thôi sẽ bị cho những bất ngờ của sếp làm cho tiêu hoá không kịp mà nhập viện mất!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui