Xuyên Ngược Tra Nam Chủ

Bạch Nhật Hy đi cùng Chu Nhất đến công ty. Cô cứ tưởng là có chuyện gì to tát nên mới khiến cho cái tên Chu Nhất cuống cuồng lên như vậy. Nhưng khi cô đến nơi, bước vào phòng họp thì cô mới biết được chuyện gì đang xảy ra. Cụ thể là sau khi nghe mọi người nói rõ thì Bạch Nhật Hy chỉ muốn đánh cho Chu Nhất một trận.

Chẳng qua là do mọi người ở công ty đã dọn dẹp, phân bố và sắp xếp xong tất cả mọi thứ để công ty có thể đi vào hoạt động và chỉ chờ cô chỉ đạo công việc cho họ làm mà thôi. Vậy mà cái tên Chu Nhất lại làm quá cả lên, làm hại cô cứ nghĩ có ai đến công ty gây rối. Liếc mắt nhìn sang Chu Nhất, cảm nhận được ánh mắt đe doạ của Bạch Nhật Hy làm cho Chu Nhất chỉ biết cười cười lấy lòng rồi tự động lùi về sau vài bước.

“Tôi cũng đã có dự án đầu tiên cho mọi người làm rồi đây. Nhưng vẫn chưa có thời gian đưa cho mọi người. Đây là một dự án nhỏ cho sự khởi đầu cho công ty Tinh Không chúng ta. Chỉ cần thành công dự án này thì sau dự án lớn thứ hai đang nằm trong tay tôi thì lúc đó công ty chúng ta sẽ ra mắt công chúng.” Bạch Nhật Hy cầm trong tay là hai tập hồ sơ. Đưa một hồ sơ cho Chu Nhất còn một hồ sơ thì cô lại cất vào túi xách.

Nhận hồ sơ trong tay Bạch Nhật Hy, Chu Nhất lại nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu. Rốt cuộc Bạch Nhật Hy cô lại muốn làm gì đây, những cái ghế quan trọng ở công ty thì bỏ trống, bây giờ thì lại lấy dự án nhỏ cho công ty làm. Chẳng phải những công ty khác thường thì sẽ cố giành những dự án tầm trung hoặc dự án lớn để làm chứng tỏ khả năng hay sao?

Thật là Chu Nhất anh cũng không hiểu nổi bà chủ nhỏ này đang nghĩ cái gì đây nữa. Anh bây giờ bắt đầu nghi ngờ không biết ngày đó đồng ý đi theo cô là đúng hay sai nữa đây.

“Này Chu Nhất, anh phổ biến dự án lại cho mọi người nghe, rồi mọi toàn quyền xử lý dự án này đều giao cho anh. Còn bây giờ tôi trở về đây!” Bạch Nhật Hy nhìn Chu Nhất dặn dò vài câu, cô bước đến ngoài cửa rồi ngoáy đầu lại nhìn anh nói tiếp.

“Vậy Bạch tiểu thư, Bạch tổng có cần tôi đưa cô về không? Hôm nay có vẻ bạn trai đại nhân của sếp bỏ rơi ngài rồi thì phải.” Chu Nhất nhìn theo Bạch Nhật Hy nói với giọng điệu không thể nào mà ngứa đòn hơn được nữa.

“Tiểu Nhất Nhất, anh ngứa đòn rồi đúng không?” Bạch Nhật Hy trán nổi gân xanh, nhìn Chu Nhất nở nụ cười thân thiện nói.

“À không, không, boss người ra về thong thả. Không tiễn!!!” Nghe Bạch Nhật Hy nói làm cho Chu Nhất bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực rồi lắc đầu ngoày ngoạy.

Không thèm đếm xỉa đến tên dở hơi Chu Nhất nữa, Bạch Nhật Hy bước ra khỏi phòng họp đi đến thang máy rồi xuống đến tầng trệt đi thẳng ra khỏi đại sảnh.

Đứng ở ngoài cổng lớn bên ngoài công ty tầm năm phút thì đột nhiên có chiếc xe hơi trắng BMW dừng lại trước mặt cô. Ngơ ngác nhìn xe không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên cửa sổ của xe hạ từ từ xuống để lộ ra người lái bên trong là ai.

“Bạch tiểu thư, tại sao lại đứng ở đây? Ở đây rất khó bắt được taxi, nếu cô không chê thì tôi có thể đưa cô về.” Giọng nói nghiêm nghị quen thuộc của Cơ Hâm Bằng vang lên làm cho Bạch Nhật Hy giật mình lùi về sau vài bước.

What? Cơ Hâm Bằng tại sao lại xuất hiện ở đây? Lúc sáng còn đưa Đỗ Minh Nguyệt đi học vậy mà sao bây giờ lại đến tìm cô rồi. Bạch Nhật Hy cô không có hứng thú làm đồ chơi thay thế a.

“Cơ tiên sinh? Tại sao anh lại ở đây? Chẳng phải anh nên đến trường đón Đỗ Minh Nguyệt hay sao?” Bạch Nhật Hy cố tươi cười, giữ sự hoà nhã nói.

“Tôi với Đỗ Minh Nguyệt thì có liên quan gì đến nhau? Tôi và cô ấy chỉ dừng lại ở mức bạn bè quen biết mà thôi. Còn chuyện đưa cô ấy đi học là do cô ấy nhờ vả nên tôi mới giúp.” Cơ Hâm Bằng hơi cau cau mày nhìn Bạch Nhật Hy

“Ò, mà anh với cô ta có gì hay không thì cần gì phải giải thích với tôi?” Bạch Nhật Hy giả điên đưa ngón trỏ lên môi dưới, mắt thì mở to tròn giả vờ nghĩ ngợi rồi cười nói.

Nhìn hành động của Bạch Nhật Hy, Cơ Hâm Bằng thừa biết cô đang cố tình chọc giận hắn nhưng chẳng qua là dáng vẻ của cô lúc này rất đáng yêu a. Nếu như có thể nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này cô của thì hắn nguyện để cô chọc điên mỗi ngày a.

“Này, nếu không còn chuyện gì thì Cơ tiên sinh anh rời đi được rồi đấy.” Bạch Nhật Hy nhìn thấy Cơ Hâm Bằng nhìn cô rồi xuất thần nên hơi khó chịu nhưng vẫn cố nén mà nhìn hắn cười nói.

Bị tiếng nói ngọt trong của Bạch Nhật Hy kéo về thực tại, lần này Cơ Hâm Bằng không muốn nhiều lời với cô nữa mà trực tiếp mở cửa xe ở ghế phó lái rồi nhích qua nắm lấy cổ tay cô kéo vào trong xe.

“Này, này, này, anh có biết hành vi của anh là hành vi bắt cóc hay không? Tôi báo cảnh sát đấy.” Đột nhiên bị kéo vào trong xe thì Bạch Nhật Hy quyết liệt vùng vẫy.

“Tuỳ cô!”

Quẳng một câu không mặn không nhạt, Cơ Hâm Bằng nghiêng người sang về phía ghế phó lái thắt dây an toàn cho cô rồi lái xe rời đi. Còn Bạch Nhật Hy ngồi trong xe lúc này đầu rất loạn. Những suy đoán điên khùng của cô ban sáng lại trổi dậy một lần nữa, Bạch Nhật Hy lúc này trên mặt lấm tấm mồ hôi, cô nghiêm túc ngồi thẳng lưng, hai tay nắm chặt dây an toàn.

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Bạch Nhật Hy thì Cơ Hâm Bằng có chút ngoài ý muốn. Nét mặt này là gì đây? Hắn có phải quái vật đâu mà cô lại bày ra vẻ mặt đó.

“Bạch tiểu thử, cô đang suy nghĩ cái gì đấy?” Không nhịn được Cơ Hâm Bằng đột nhiên lên tiếng hỏi. Cũng vì đột nhiên lên tiếng mà Bạch Nhật Hy bị doạ một phen giật thót người.

“Tôi đang nghĩ, có hay không Cơ tiên sinh anh sẽ giết người phi tang a.” Bạch Nhật Hy không một chút suy nghĩ mà nói thẳng ra.

Nghe câu trả lời của Bạch Nhật Hy, Cơ Hâm Bằng nhăn mày liếc sang nhìn cô vài lần, rốt cuộc là cô ghét và sợ hãi hắn đến mức nào mà lại có suy nghĩ hắn giết cô rồi phi tang đây? Dù sao Cơ Hâm Bằng hắn cũng thiếu tướng là người chấp pháp a.

Lúc này, Bạch Nhật Hy như nhận thức được bản thân đã nói gì nên đã bày vẻ mặt bối rối nhìn người bên cạnh mình và cố tìm lời như thế nào để giải thích biện minh cho bản thân mình. Nhưng chưa mở miệng thì xe đã dừng lại. Cơ Hâm Bằng lại nghiêng người sang phía cô mở cửa xe rồi với tay tháo dây an toàn cho cô.

“Bạch tiểu thư, tới nhà cô rồi.”

Nghe những gì Cơ Hâm Bằng nói thì Bạch Nhật Hy nhanh nhẹn bước xuống xe nói lời cảm ơn rồi quay đầu chuẩn bị bước vào nhà. Nhưng chưa đi được mấy bước thì cô nghe từ phía sau lưng tiếng của Cơ Hâm Bằng vang lên.

“Bạch tiểu thư, tôi dù sao cũng là thiếu tướng nên cái chuyện giết người phi tang là không thể đâu.”

Hiểu được ý trong lời của Cơ Hâm Bằng thì lúc này cơ mặt của Bạch Nhật Hy như đơ ra, cô lúc nãy chỉ là lỡ lời thôi mà đâu cần để bụng như thế. Nghĩ rồi, không thèm trả lời Bạch Nhật Hy đi thẳng vào nhà và biến mất sau cánh cửa để lại Cơ Hâm Bằng vẫn còn nhìn chằm chằm theo hướng cô rời đi. Như thế được một lúc thì hắn cũng lái xe rời đi.

Còn Bạch Nhật Hy sau khi trở về nhà và lên lại phòng của chính mình, khi nằm trên giường thì cô lại nghĩ. Không biết có phải hay không sau khi bị ảnh hưởng từ nguyên chủ xong thì cô trở nên tăng động hơn chăng. Bây giờ nằm nghĩ lại những cách cư xử của bản thân khi nãy thì có hơi quá rồi, ayyyy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui