Xuyên Ngược Tra Nam Chủ

Buổi tiệc ra mắt chính thức của Tinh Không hoàn toàn trở thành trò đùa của cô con gái nuôi Bạch Dật Hiền, tin tức với tiêu đề giật gân tràn lan khắp các mặt báo lá cải với những tấm ảnh khỏa thân lả lơi của Đỗ Minh Nguyệt khi ở trên người nam nhân.

Bạch Dật Hiền cầm tờ báo mà hai tay run rẩy vì tức giận. Ném tờ báo xuống trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, Bạch Dật Hiền khi này không còn là một người cha ngọt ngào, thích nuông chiều cô nữa mà hoàn toàn trở thành một người đàn ông dữ tợn hét lên tức giận với cô.

“Minh Nguyệt, con hãy xem chuyện tốt mà con làm đi!”

“Cha... con... Cha mọi chuyện không phải là vậy đâu!” Đỗ Minh Nguyệt khóc lóc giải thích.

“Không phải như vậy thì như thế nào? HẢ?” Bạch Dật Hiền tức tối đập bàn quát lên.

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Bạch Dật Hiền, Đỗ Minh Nguyệt đưa mắt nhìn đến Bạch phu nhân rồi lại nhìn sang Bạch Minh Viễn cùng Bạch Minh Thành như cầu cứu, nhưng cả ba chẳng ai quan tâm đến ánh mắt cầu cứu của cô. Thất vọng, Đỗ Minh Nguyệt chỉ còn biết cố lựa lời mà giải thích, dỗ ngọt Bạch Dật Hiền, thế nhưng mọi thứ đều vô hiệu, cơn tức giận của ông ta không hề giảm đi.

“Đẹp mặt rồi chứ! Mày có biết khi đó tao mất mặt như thế nào hay không? Không những mất mặt với sáu đại gia tộc mà còn có Nhật Hy. Vì mày, tao đã đuổi nó ra khỏi nhà, vậy mà mày lại gây ra chuyện lớn như thế này chẳng khác nào mày lấy tro bôi vào mặt tao trước mặt nó cơ chứ!” Bạch Dật Hiền cố nén giận gầm gừ.

“Nhật Hy, Nhật Hy, Nhật Hy, lại là Nhật Hy. Rốt cuộc cha có xem con là con gái ruột của cha không? Cha đã bỏ rơi con và mẹ hơn 19 năm, lúc đưa con về cha đã nói như thế nào, cha nhớ không? Cha nói sẽ bù đắp cho con, sẽ bảo vệ con khỏi sự ức hiếp. Vậy bây giờ thì sao hả?” Đỗ Minh Nguyệt như tức nước vỡ bờ liền hét lên với Bạch Dật Hiền.

“CÁI GÌ!??? Cô nói gì?” Hà Nhã Tịnh vốn dĩ ngồi bên ngoài không nói tiếng, nhưng vừa nghe Đỗ Minh Nguyệt nói vừa dứt câu thì bà liền đứt phất dậy như không thể tin vào tai mình hỏi lại.

“Tôi nói tôi chính là con ruột của ông ấy!” Đỗ Minh Nguyệt quay sang Hà Nhã Tịnh lặp lại một lần nữa.

Bạch phu nhân như người vừa rơi xuống từ trên thiên đường xuống mà chấn động trợn to mắt nhìn Đỗ Minh Nguyệt rồi lại nhìn sang Bạch Dật Hiền. Giọng nói của bà bắt đầu run run mấp máy môi hỏi Bạch Dật Hiền.

“Con bé nói có thật không? Đỗ Minh Nguyệt chính là con ruột của ông và người phụ nữ khác?”

“...” Bạch Dật Hiền cứng họng trước câu hỏi của vợ mình nên chỉ biết im lặng nhìn bà.

“Mẹ, điều cô ta nói là sự thật! Con đã cho người điều tra rồi, nhưng con vẫn cố tìm thời cơ thích hợp nói với mẹ. Con không nói với mẹ là vì con sợ mẹ sẽ sốc! Mẹ, mẹ đừng như vậy mà, mẹ còn có con và Tiểu Thành mà, còn con bé Tiểu Hy nữa.” Bạch Minh Viễn khi này tiến đến đặt bàn tay lên đôi vai của Hà Nhã Tịnh đang khẽ run lên.

Bàn tay Bạch Minh Viễn đặt lên vai Bạch phu nhân không lâu thì đôi vai nhỏ gầy của bà cũng dần trở lại bình thường, không còn run rẩy nữa. Bà hít lấy một hơi thở sâu, quay sang nhìn đứa con trai lớn của chính mình đưa bàn tay lên áp lấy mặt nó mỉm cười hiền dịu.

“Không sao, mẹ không sao. Mẹ cũng đã nghi ngờ rất lâu rồi, nhưng mẹ vẫn không dám tin vào chuyện này, cho đến bây giờ biết được sự thật thì mẹ vẫn có chút hơi sốc. Mặc dù, mẹ đã chuẩn bị trước tinh thần rồi. Mẹ không sao, mẹ vẫn ổn mà, vì mẹ vẫn còn 3 bảo bối bên cạnh mẹ mà.” Đối diện với Bạch Minh Viễn, bà nói được nửa chừng liền từng giọt nước mắt rơi xuống.

Bạch Minh Thành khi này nhanh nhẹn chạy đến ôm chặt lấy bà, hai mắt cậu bé cũng đỏ hoe lên từ lúc nào. Bạch Minh Viễn nhìn mẹ và em trai như thế nên không ngừng đau sót. Lúc này, vòng tay lớn của Bạch Minh Viễn ôm lấy mẹ và em trai không ngừng vỗ về.

“Bà à, chuyện này tôi có thể giải thích mà!” Bạch Dật Hiền hoang mang khi Đỗ Minh Nguyệt nói ra sự thật, ông tiến tới cạnh Hà Nhã Tịnh với ý giải thích.

“Ông còn muốn giải thích như thế nào nữa đây, thưa CHA? Ông vì đứa con hoang đó mà đuổi Tiểu Hy đi, vì đứa con hoang đó mà ông tổn thương đến Tiểu Hy. Chưa kể, tôi biết rằng những chuyện Đỗ Minh Nguyệt làm ở Bạch gia này như là ức hiếp người làm, vô lễ với mẹ, thậm chí cô ta còn ức hiếp Tiểu Thành, ông đều biết tất cả. Nhưng ông vẫn lựa chọn bao che cô ta, để cho chúng tôi chịu thiệt. Ông có nghĩ đến thời gian vừa qua, từ khi có sự xuất hiện của cô ta thì tôi đã phải mệt mỏi như thế nào hay không?” Bạch Minh Viễn cố kiềm chế cơn tức giận quay sang cắt lời Bạch Dật Hiền.

“CHÁT!”

“Mày nói gì hả? Gì mà con hoang? Nó cũng là con tao, giống như mày!” Bạch Dật Hiền không những ra tay tát Bạch Minh Viễn mà còn lớn tiếng quát anh.

“Tránh ra! Không được đánh anh hai!”

Mắt thấy anh trai mình bị đánh, Bạch Minh Thành chạy đến xô Bạch Dật Hiền ra, còn Hà Nhã Tịnh đứng phía trước Bạch Minh Viễn che chắn cho anh. Còn Đỗ Minh Nguyệt nhìn thấy gia đình Bạch Nhật Hy đang từng chút từng chút một tan rã thì trong lòng cô liền vui sướng khi nghĩ đến cảnh cô ta sẽ khổ sở như thế nào khi mất đi gia đình.

“Đỗ Minh Nguyệt là con ông, vậy thì Minh Viễn là gì của ông mà ông lại ra tay đánh thằng bé hả?” Bạch phu nhân khi này giận dữ đến mức nước mắt lưng tròng quát lên.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh.” Bạch Minh Viễn ôm lấy cánh tay của mẹ mình nhỏ giọng nói như muốn xoa dịu cơn giận của bà.

Được lời nói của Bạch Minh Viễn xoa dịu, Hà Nhã Tịnh cũng hơi dịu xuống. Xoa dịu được mẹ xong, Bạch Minh Viễn quay sang nắm tay đứa em trai kéo về đứng cùng phía với mẹ mình. Anh lúc này tiến lên đối diện với Bạch Dật Hiền, giọng nói của anh lạnh nhạt chẳng khác gì khi nói chuyện cùng người lạ mặt. Còn ánh mắt của anh triệt để chỉ còn sự lạnh lẽo nhìn người cha ‘đáng kính’ của mình.

“Thưa cha, tôi bây giờ không thể tiếp tục chung sống với ông nữa rồi. Và tôi cũng không còn sức lực để cho con gái cưng của ông bốc lột nữa. Tôi sẽ rời khỏi đây, rời khỏi cái Bạch gia này, giống như con bé Tiểu Hy đã làm. Và điều nó làm khi ấy quả là đúng đắn. Tôi không cần bất cứ thứ gì của cái Bạch gia này cả, nên ông nói với đứa con gái cưng của ông là không cần lo tôi và Tiểu Thành sẽ tranh bất cứ thứ gì của Bạch gia với cô ta. Tôi sẽ rời đi cùng mẹ và Tiểu Thành, tôi sẽ không để bà ấy và Tiểu Thành ở lại đây với ông. Tôi chỉ nói bấy nhiêu đấy thôi!”

“Ai cho phép mày hả, thằng con bất hiếu?!” Bạch Dật Hiền tức giận gào lên và giơ tay như muốn đánh Bạch Minh Viễn.

“Tôi cho phép nó! Tôi cũng không thể tiếp tục sống ở đây khi biết được bản thân bị lừa dối đến bấy nhiêu năm được. Tôi sẽ rời đi cùng Minh Viễn và Minh Thành. Còn cái Bạch gia này, ông và đứa con gái yêu dấu của mình cứ chiếm lấy.” Hà Nhã Tịnh chụp lấy cánh tay ở khoảng không đang chực rơi xuống mặt của Bạch Minh Viễn, bà bình tĩnh nói.

Nói rồi, Hà Nhã Tịnh cùng Bạch Minh Viễn và Bạch Minh Thành cũng không muốn tiếp tục đôi co với Bạch Dật Hiền nữa, cả ba đi thẳng về phòng thu dọn quần áo. Bạch Dật Hiền đuổi theo Bạch phu nhân luôn miệng giải thích, nhưng bà cơ bản là không còn muốn nghe và tin lời ông nói nữa.

Thu dọn xong hành lý, Hà Nhã Tịnh và hai người con trai của mình ngoài nói lời chào tạm biệt với quản gia cùng người làm thì liền rời đi mà không đoái hoài đến Bạch Dật Hiền.

Sau khi cả ba người bước khỏi cổng lớn của Bạch gia, Đỗ Minh Nguyệt liền khoái chí âm thầm nở nụ cười chiến thắng.

“Ha, Bạch Nhật Hy à, Bạch Nhật Hy, để tao xem mày đối mặt với chuyện này như thế nào. Còn bây giờ, cả cái Bạch gia này 7 phần xem như rơi vào tay tao rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui