Bạch Nhật Hy ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng của chính ngôi nhà của mình. Cầm tờ báo lá cải trên tay đọc loạt tin nóng trên mặt báo xong thì Bạch Nhật Hy nhoẻn miệng cười quẳng tờ xuống bàn rồi dựa lưng ra sau lưng ghế.
Để cô xem lần này vị nữ chủ thích diễn vai bạch liên hoa thánh mẫu sẽ xử lý đóng rắc rối này như thế nào. Nhưng đóng rắc rối thật sự của cô ta lại là chính các nam chủ, nên lần này Bạch Nhật Hy cô muốn nhìn xem Đỗ Minh Nguyệt cô ta sẽ dỗ ngọt bọn nam chủ như thế nào đây? Không chừng cô ta sẽ lấy thân thể ra dỗ ngọt nam chủ cũng không chừng.
Trong khi vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân thì khi này chuông cửa nhà Bạch Nhật Hy vang lên liên hồi kéo cô về thực tại. Bạch Nhật Hy đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi ra ngoài phòng khách rồi đi đến bên cửa lớn, nhìn qua cái lỗ nhỏ trên cửa để nhìn xuyên ra bên ngoài xem ai là người đang đứng bên ngoài nhấn chuông cửa nhà mình.
Đưa mắt nhìn qua cái lỗ nhỏ, Bạch Nhật Hy giật mình khi thấy người đứng bên ngoài cửa không những chỉ có Chu Nhất và Chu Dạ, mà còn có Bạch Minh Viễn, Bạch Minh Thành và mẹ cô đến nữa. Vội vàng mở cửa, Bạch Nhật Hy vừa mở cửa thì mẹ cô liền bước đến ôm chầm lấy cô.
Advertisement / Quảng cáo
Bạch Nhật Hy đáp lại cái ôm của mẹ mình có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa nhìn những biểu hiện ảm đạm của anh trai và em trai cùng mẹ mình, xong lại lia mắt nhìn xuống đống hành lý của họ thì Bạch Nhật Hy cũng lờ mờ hiểu ra vì sao.
“Mẹ, sao mẹ lại biết nơi ở của con?” Bạch Nhật Hy vẫn còn ôm chầm lấy mẹ mình nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi bà.
“Mẹ biết A Nhất cùng A Dạ làm việc ở Tinh Không, mà mẹ thấy hai đứa trẻ này có vẻ thân thiết với con nên mẹ đã đến đấy tìm chúng và hỏi nơi ở của con.” Hà Nhã Tịnh buông Bạch Nhật Hy ra để cô đứng đối mặt với mình rồi nói.
“Ra là vậy! Nhưng sao không gọi cho con cơ chứ? Mọi người vào nhà ngồi trước đi.” Bạch Nhật Hy khi này đang đứng chắn ở cánh cửa lớn né sang một góc để mọi người bước vào nhà mình.
Không cần Bạch phu nhân hay Bạch Minh Viễn giải thích chuyện gì đang xảy ra thì Bạch Nhật Hy cô cũng đã tờ mờ hiểu được sự tình đang diễn ra rồi.
Bạch Minh Thành cũng không còn là một đứa trẻ vui vẻ hoạt bát như ngày trước nữa, hôm nay thằng bé như trở thành một người khác, yên tĩnh, điềm đạm, ít nói. Thằng bé từ khi xuất hiện trước cửa nhà Bạch Nhật Hy cô, hình như vẫn chưa hề nói một lời nào.
Sau khi ngồi nói chuyện cùng mọi người xong, thì Bạch Nhật Hy cuối cùng cũng sắp xếp phòng ngủ cho mẹ mình và anh trai cùng em trai, thật may mắn là ngày trước khi mua nơi cô đang ở hiện tại thì cô đã lựa chọn một nơi có khá nhiều phòng ngủ để đề phòng những việc như thế này xảy ra. Và quả nhiên, phán đoán của Bạch Nhật Hy cô không hề sai tí nào.
Chu Nhất và Chu Dạ ở lại nhà Bạch Nhật Hy giúp mọi người chuyển đồ và sắp xếp đồ về phòng, sau khi xong việc thì cả hai liền nói lời tạm biệt rời đi. Khi hai người đã rời khỏi, Bạch Nhật Hy đóng cửa xong liền đi về hướng căn phòng của Bạch Minh Thành.
Gõ gõ lên cánh cửa vài tiếng, nhưng không nghe thấy lời đáp trả nên cô đã chủ động đẩy cửa bước vào. Vừa bước vào, Bạch Nhật Hy liền nhìn thấy Bạch Minh Thành như ngồi trên bàn học một cách vô hồn như con rối không hồn. Cô bước đến, ngồi xuống giường bên cạnh Bạch Minh Thành, từ từ xoay cái ghế thằng bé đang ngồi đối mặt với chính mình.
“Tiểu Thành, em có chuyện gì sao? Có gì không vui Tiểu Thành có thể nói cho chị biết không?” Bạch Nhật Hy nhỏ giọng dịu dàng vỗ dành.
Không đáp lại lời của Bạch Nhật Hy, Bạch Minh Thành chỉ im lặng lắc đầu đáp lại cô. Nhìn thấy biểu hiện của Bạch Minh Thành, Bạch Nhật Hy nhẹ thở dài bất đắc dĩ, cô khi này nhích lại gần thêm chút rồi ôm chầm lấy cậu nhóc, nhẹ nhàng ôn nhu vỗ dành. Bạch Nhật Hy không ngừng nhè nhẹ xoa đầu Bạch Minh Thành nhỏ nhẹ nói.
Advertisement / Quảng cáo
“Chị biết Tiểu Thành không vui vì chuyện gì. Nhưng đó là do ông ấy không tốt, ông ấy ngu ngốc không biết trân trọng chúng ta. Chúng ta không làm sai gì cả, Tiểu Thành cũng chẳng làm sai gì cả. Tiểu Thành của chị rất ngoan.”
“...” Bạch Minh Thành nằm im trong lòng Bạch Nhật Hy vẫn không nói tiếng nào, nhưng thân thể nhỏ bé của cậu nhóc đang khẽ run lên.
Tiếng khóc thút thít cứ thế vang lên trong căn phòng nhỏ. Bạch Minh Thành nằm trong lòng Bạch Nhật Hy, hai tay nắm chặt áo của cô như muốn nhàu nát. Sau một hồi mít ướt, cuối cùng Bạch Minh Thành cũng có thể dừng khóc. Đưa hai tay lên gạt mạnh nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt, cậu nhóc ngước mắt lên nhìn chị mình rồi nói:
“Chị nói đúng! Ông ấy ngu ngốc nên mới đối xử tệ với mẹ,với chúng ta. Tiểu Thành không phải là đứa trẻ hư, tất cả là do cha đầu bị lừa đá đến ngốc rồi nên mới như thế. Còn Đỗ Minh Nguyệt, em ghét chị ta. Nếu không phải do chị ta thì chị sẽ không rời đi, không phải xa Tiểu Thành, xa mẹ và anh.” Bạch Minh Thành khi này đã dần khôi phục trở lại như ngày trước ngây thơ nói.
“Phải! Phải! Tiểu Thành nói rất đúng! Tất cả là do ông ấy ngu ngốc nên mới đánh mất chúng ta. Còn về Đỗ Minh Nguyệt, Tiểu Thành không được suy nghĩ lung tung như muốn trả thù cô ta, vì đó không phải là việc của em. Bây giờ, Tiểu Thành chỉ cần tập trung học hành thật tốt và sống thật vui thôi. Còn cô ta thì cứ để cho chị và anh hai giải quyết, được không?” Bạch Nhật Hy ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Minh Thành.
“Ưm!” Bạch Minh Thành ừm một tiếng kết hợp với cái gật đầu thật mạnh như chứng tỏ là bản thân đã hiểu.
Bạch Nhật Hy khi nói chuyện xong tất cả với Bạch Minh Thành thì cô khi này mới hoàn toàn yên tâm. Điều làm cô an tâm nhất chính là biểu hiện của Tiểu Thành khi mà cuối cùng thằng bé cũng đã lựa chọn tin tưởng dựa vào người khác và khóc một trận thật to.
Một đứa trẻ chỉ mới 13 14 tuổi khi phải đối mặt với việc từ có một gia đình hoàn chỉnh, hạnh phúc nhưng lại tan vỡ trong nháy mắt thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến mặt phát triển về tinh thần. Chưa kể, cô biết thằng bé yêu gia đình mình nhiều đến mức nào nên chắc chắn sẽ rất sốc. Nếu không thể nói ra tâm sự mà cứ tiếp tục giữ riêng cho mình thì cô sợ Bạch Minh Thành sớm muộn gì cũng sẽ bị trầm cảm mất. Nhưng bây giờ cô đã yên tâm rồi, khi mà thằng bé đã lấy lại được tinh thần, tuy nhiên cô vẫn cần quan sát và để mắt đến thằng bé nhiều hơn.
Sau khi giải quyết xong vấn đề của Bạch Minh Thành, Bạch Nhật Hy rời khỏi phòng của cậu nhóc, trước khi hoàn toàn đóng cửa cô nhìn vào trong căn dặn cậu nhóc vài câu rồi nhẹ mỉm cười. Nhưng đến khi cánh cửa hoàn toàn khép lại, Bạch Nhật Hy đứng phía sau cánh cửa cả gương mặt liền thay đổi, chợt trở nên âm trầm lạnh lẽo đến đáng sợ, sát khí từ người cô cứ tản ra lành lạnh khắp cả không gian xung quanh chính mình.
Bạch Nhật Hy lấy điện thoại từ trong túi quần ra bấm bấm số điện thoại của ai đó rồi gọi đi. Tiếng chuông kết nối vang lên trong giây lát thì liền có người nhấc máy.
“Thưa boss, ngài có gì căn dặn ạ?”
Advertisement / Quảng cáo
“Không cần nhẹ tay! Cứ một tin đính chính thì liền tung một đoạn clip cùng hình ảnh của cô ta lên mạng xã hội.”
“Vâng thưa boss! Vậy còn đám nam nhân của ả thì phải xử lý như nào ạ?”
“Cứ yên tâm! Bọn chúng cũng không còn vui vẻ được lâu đâu! Đợi chỉ thị của tôi!”
“Yes, my lord!”