Sức khoẻ của Từ Ân không tốt, làm các loại xét nghiệm cũng tốn không ít thời gian.
Cứ như vậy chạy ngang chạy dọc đã hết buổi chiều.
Dương Nhuệ nhìn hình các loại phiếu kiểm tra đặt loạn trên bàn làm việc, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Tình trạng bệnh nhân lần này quả thực rất yếu, cho dù là bác sĩ chuyên khoa nội như anh cũng khó lòng vớt vát lại tình hình sức khoẻ của cô.
Trấn thương ở vùng đầu lần trước ở bệnh viện kia thực tập cũng đã được Tần Diệp Dư cho xem qua, nhưng Dương Nhuệ chưa từng nghe bà ấy nhắc qua về chứng mất trí nhớ dần đà.
Hiện tại cũng không chỉ đơn thuần là một cái mất trí nhớ dần đà nữa mà trực tiếp chuyển đến giai đoạn tiếp theo, nếu tiếp tục kéo dài chỉ có hai con đường: Một là mất đi toàn bộ năng lực tứ chi cùng trí nhớ, trở thành một người thực vật.
Hai, là chết.
Giai đoạn hiện tại đã không còn khả năng cứu chữa được cao, nếu có thì cũng là kéo dài tính mạng.
Nguyên nhân dẫn đến tình trạng này có thể do một vài tác nhân bên ngoài, hoặc do tâm lý bệnh nhân không ổn định dẫn đến các triệu chứng phụ như chảy máu mũi hoặc ho ra máu.
Dương Nhuệ xem xét một chút số liệu, sau đó sắp xếp lại cho gọn, cầm theo thong dong rời khỏi phòng làm việc.
Từ Ân ngồi trên giường bệnh như cũ, trên người đã cầm theo chiếc áo lông dày, tư thế muốn trở về nhà.
Dịch truyền nước bên cạnh vẫn đều đặn nhỏ xuống phá vỡ không gian tĩnh lặng, hiện tại đã quá ba giờ chiều, bên ngoài sắc trời không được tốt, có chút âm u mù mịt.
Cửa phòng bị người gõ, sau tiếng gõ liền được người mở ra, ánh mắt của cô từ bên cửa sổ trực tiếp di chuyển đến phía vừa phát ra âm thanh kia.
Dương Nhuệ bước vào trong, trên tay có vài tập hồ sơ bệnh án lớn nhỏ, anh trực tiếp đặt lên bàn, cũng không để tâm đến tình trạng hiện tại của người trước mặt.
“ Tôi nghĩ là tạm thời cô nên ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng trước một thời gian.
Việc bị sốt hoặc chảy máu cam cũng không phải mới xảy ra gần đây đúng không? ” Dương Nhuệ sắc mặt không đổi, theo chức trách của bác sĩ ngồi bên cạnh khuyên ngăn cùng hỏi về tình hình bệnh của bệnh nhân.
Từ Ân cúi người nhìn áo lông dày trong tay một chút, sau đó cũng không ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ: “ Đúng là không phải lần đầu...!”
“ Trấn thương ở vùng đầu bị gây tác dụng phụ, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ dần mất đi trí nhớ và ý thức, nếu để tình trạng này kéo dài sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Tôi khuyên cô vẫn là nên làm phẫu thuật sớm thì hơn.
”
Trong giây lát, không gian tĩnh lặng.
Thật lâu sau Từ Ân mới ngẩng mặt lên nhìn vị bác sĩ bên cạnh, nụ cười có vài phần khổ sở: “ Tôi vẫn cần phải suy nghĩ thêm, bác sĩ, anh có thể cho tôi trở về suy nghĩ được không? ”
Dương Nhuệ nhìn người trước mặt, gật đầu: “ Có thể, nhưng thời gian làm phẫu thuật tốt nhất là trong hai tuần tới.
Cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi, nhớ theo định kỳ uống thuốc là được.
”
...
Buổi chiều dẫu có tan tầm, Tần Viễn cũng không trở về nhà ngay.
Hôm nay hắn đặc biệt tan làm sớm, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Ngồi trong xe ô tô đem điện thoại mở lên một lần liền gọi cho Tô Yên xác nhận lại địa điểm quay phim, sau đó tức khắc tắt điện thoại, khởi động xe đến nơi đó.
Tô Yên vẫn còn lỡ dở một cảnh quay, thời điểm Tần Viễn đến nơi phân cảnh đó vẫn chưa được quay xong.
Lý do công việc của Tô Yên, hằn lần đầu tiên ngồi đợi người khác trong gần một tiếng.
Hắn thong dong hút một điếu thuốc, khói bạc vấn vương quanh người.
Nhìn đồng hồ đeo tay một chút, Tần Viễn dập vội đi điếu thuốc trong tay, đợi cho khói thuốc rời khỏi người mình, lúc này mới bước trở vào xe.
Từ cửa phía sau của phim trường, thấy nữ nhân nọ nhanh chóng bước đến bên này.
Trên người nữ nhân mặc một bộ đồ thể thao đơn giản nhưng nhìn kỹ lại phát hiện giá trị của bộ đồ đó cũng không nhỏ.
Tô Yên bước vào trong xe, mỉm cười một sán lạn: “ Thật xin lỗi, có một cảnh quay hơi lâu.
Đến bù một chút cho anh? Thấy thế nào? ”
“ Còn phải tính xem đền bù này lời lãi thế nào.
” Gương mặt của hắn mang theo ý cười rất rõ, những chuyện xảy ra gần đây thực sự đã đến quá nhanh, nó đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của Tần Viễn, lại càng lệch khỏi quỹ đạo vốn có ban đầu.
Nhưng hiện tại, Tần Viễn đã không còn nghĩ đến điều này nữa...!Ngoại trừ việc hắn và Tô Yên đang dần xác nhận mối quan hệ kia ra, những việc khác, đối với Tần Viễn, đã không còn quan trọng nữa rồi.
“ Tần tổng, ngài có thể không có một chút bản chất thương nhân có được hay không? ” Tô Yên nhìn Tần Viễn, vừa dứt lời đã nhoài người đến phía hắn, cánh môi nọ lướt nhẹ qua môi Tần Viễn, sau đó dây dưa một hồi rồi mới dời ra.
Tần Viễn đã không đáp nữa, không còn muốn đáp nữa.
Những chuyện như vậy, xảy ra trước mắt, tựa như mật ngọt cuốn lấy mọi ý chí của cả những kẻ kiên cường nhất.
Hiện tại, hắn chỉ muốn dây dưa với một mình Tô Yên, muốn cho Tô Yên một điểm tựa, cũng muốn, cho một danh phận.
...
Loại đau đớn này thật sự có thể giày vò người ta đến chết, giống như trong xương mọc ra một mảng gai lớn, uống máu rỉa thịt liên tục.
Thật ra Từ Ân rất giỏi nhẫn nhịn, nhưng mỗi lần cơn đau phát tác đều hận không thể đâm cho mình một dao.
Cô ôm chậu hoa anh thảo lên lầu, mồ hôi lạnh thấm ướt thái dương.
Chầm chậm dựa vào tường thở dốc dồn dập, cơn đau đầu khiến đầu óc Từ Ân có chút choáng váng.
Thuốc của cô đều để trong lọ thuỷ tinh ước nguyện có hình dáng khác nhau, chỉ nhìn qua thì khó có thể khiến người ta liên tưởng đến căn bệnh quái ác đến vậy.
Lúc còn đi học nguyên chủ đã thích những lọ tinh xảo như thế, đến giờ đã sưu tập rất nhiều, Từ Ân lại dùng để giấu thuốc.
Từ Ân chẳng muốn nấu nước, chỉ dùng nước lạnh uống thuốc, nằm phịch xuống giường là có thể nghe thấy tiếng lục bục trong bụng.
Cô cuộn tròn người lại, cằm hầu như chạm vào đầu gối, gầy gò ốm yếu.
Buổi tối, Tần Viễn sau khi cùng Tô Yên nấu ăn tại biệt thự cao cấp chuyên dụng của công ty, cùng dùng bữa, cùng tản bộ, cuối cùng cũng trở về nhà.
Biệt thự vẫn như cũ sáng đèn, cổng lớn được người khác cẩn thận khoá vào, đều đặn đều có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trưng ở bên trong, nhưng Tần Viễn không vào.
Hắn dừng xe gần phía cổng, ở trong xe hút hết mấy điếu thuốc cuối cùng mới chịu bước vào.
Tất cả những cẩn thận và dịu dàng của hắn sẽ không đặt lên mà hắn không có hứng thú.
Do đó những dịu dàng chăm sóc trước kia, dưới sự xói mòn của năm tháng, nay đã đã biến thành coi rẻ..