Trên thế giới này, có những nỗi đau may mắn được thời gian chữa lành, nhưng lại có vô số những vết chai sạn hằn lại nơi hồi ức.
Cái vĩnh viễn không thay đổi chính là cái đổi thay, dẫu gì một sinh mệnh trên thế giới này cũng chỉ như hạt cát trôi dạt vào bờ biển, cho dù có biến mất hay không, cũng chẳng còn ai mảy may để tâm đến.
Lam Từ Ân đã từng từ trong đôi mắt của Tần Viễn cảm nhận được chút dịu dàng của tình người, nhưng cô ấy lại không biết, ở phía trước chính là vực sâu.
Cô ấy đã không còn là trẻ con nữa rồi, trước kia cho dù có tổn thương, chống đỡ không nổi nữa cũng không thể khóc.
Người từng trân quý sinh mệnh của bản thân mình nhất lại là người nhẫn tâm đem nó đến biển sâu.
Ở cạnh một người như Tần Viễn, rốt cuộc, phải lạc quan đến mức nới cảm thấy hạnh phúc?
Tần Viễn không ngủ, hắn không buồn ngủ.
Trong suốt thời gian nửa đời này, hiện tại linh hồn hắn tỉnh táo hơn tất thảy.
Không biết đã bao nhiêu lâu thời gian trôi qua, căn phòng vẫn như cũ tĩnh lặng.
Hộp tủ kính đựng đầy thứ hộp thủy tinh chứa các loại thuốc sắc màu tươi đến vui mắt, cho dù là ai nhìn đến cũng không nghĩ đến đây là thứ duy nhất để kéo dài mạng sống cho một người.
Đồng hồ quả lắc lạch cạch kêu mấy tiếng, Tần Viễn hơi ngẩng đầu một chút, sắc trời len lỏi qua lớp rèm mỏng bên cửa sổ hắt vào phía trong tạo thành ánh sáng mờ ảo.
Buổi tối vì không nghỉ ngơi, bên dưới mắt hắn đã hằn lên một chút nếp nhăn.
Tần Viễn rời phòng, mơ mơ hồ hồ đi xuống dưới bếp, làm một ít thức ăn sáng.
Hắn không biết nấu ăn, trong trí nhớ có một vài hình ảnh cách nấu cháo, còn không bằng tự làm một chút.
Gạo bị người vo đến rơi đầy trên thành rửa, Tần Viễn cho vào nồi điện, cuối cùng lại để quá ít nước, gạo cứ như vậy dở sống dở chín.
Không thể nấu ở nhà, vậy thì ra ngoài mua là được.
Tần Viễn dọn lại một chút, nhưng càng dọn hình như lại càng bẩn thêm, hắn quyết định để đó một lát rồi tính.
Nhìn đồng hồ đeo tay một hồi ngắn ngủi sau đó mới đem điện thoại gọi cho trợ lý, bảo cậu ta mua một ít đồ ăn bên ngoài.
Lúc Từ Ân tỉnh dậy đã thấy Tần Viễn ngồi dưới nhà đọc mấy tờ báo gì đó, đại loại là mấy tờ báo kinh tế.
Người nọ vẫn còn đang ngẩn người, Tần Viễn đã thu lại tờ báo Kinh tế, chậm rãi đứng dậy: “ Dậy rồi à? Em canh giờ cũng chuẩn thật, vừa vặn bữa sáng.
”
Từ Ân yếu nhược nở nụ cười, sau đó chầm chậm bám lấy thành cầu thang, từng bước một khó khăn bước xuống.
Cô nhìn đồ hồ quả lắc đặt bên kia, hỏi vu vơ: “ Hôm nay anh không đi làm sao? Hơn bảy giờ rồi.
”
Cơ thể của Từ Ân rất yếu, so với sức lực lúc trước đã giảm đi quá nửa, chính vì vậy lại có mấy phần chậm chạp khó khăn hơn thường ngày, trí nhớ của cô cũng mơ mơ hồ hồ không rõ, mà thị lực hiện tại so với những người bình thường khác đã kém đi rất nhiều.
Bước vài bước còn xuống được chưa quá nửa cầu thang ngắn, Tần Viễn đã từ bên kia đi qua, hắn hơi gật đầu: “ Tổng kết cuối năm gần xong rồi, cũng phải về nhà thôi chứ.
Huống hồ gì gần đây bận như vậy đều không về được, xong việc rồi thì có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
”
Từ Ân gật đầu, cùng hắn đi vào nhà ăn.
Tống Dương nghe xong điện thoại của Tần Viễn lập tức đến nhà hàng kia mua, còn phải chạy vòng vòng mấy khu phố mới kiếm được một chi nhánh khác để kịp bữa sáng, cũng mua không ít đồ.
Nhìn một loạt những thức ăn đặt trên bàn, Từ Ân chầm chậm ngồi xuống bên cạnh Tần Viễn: “ Buổi sáng mua nhiều như vậy sao? Ăn không hết sẽ rất lãng phí.
”
Tần Viễn rũ mắt, nhất thời có chút khó khăn nói: “ Hôm qua lúc về thấy em bị ốm, không tiện nấu, buổi trưa cũng còn phải ăn mà? ”
Từ Ân nhẹ giọng đáp, sau đó bước tới phụ lấy bát đũa, lúc ngôi vào bàn ăn một lần nữa, cô mới nếm thử món rau xào: “ Món này hôm nay hơi nhạt, nhưng mà đừng thêm muối nữa, khẩu vị nặng quá không tốt cho thân thể.
”
Nói xong Từ Ân nhất thời ngẩn người, lại thấy hơi mỉa mai.
Lam Từ Ân luôn kiêng khem đủ thứ, không ngờ cuối cùng vẫn mắc bệnh.
Lúc ăn cơm tâm tình của Từ Ân đã tốt hơn nhiều, món nào cũng nếm thử, trong mắt hơi để lộ ý cười vui vẻ.
Mỗi món cô chỉ gắp một chút, lần lượt khen từng món.
Nhưng chút ý cười ấy đã biến thành oan ức mãnh liệt không thể nào che giấu được, song Từ Ân vẫn cười, để lộ lúm đồng tiền trên má trái hơi gầy: “ Tần Viễn, anh làm gì thì xong nhanh một tý nha.
Em ở nhà đợi anh.
”
Khoé môi Từ Ân hơi kéo lên, con ngươi đen láy toát ra tia sáng rực rỡ, mà nụ cười tươi tắn quen thuộc này lại khiến thân hình Tần Viễn dần dần trở nên cứng ngắc.
Trái tim Tần Viễn bỗng chốc run rẩy, hắn ở cùng với cô ấy lâu như vậy, còn là người hiểu rất rõ tâm tư của cô ấy.
Hiện tại biểu cảm quá mức bình tĩnh lúc này của Từ Ân khiến nội tâm Tần Viễn có loại cảm giác bất an, dường như có thứ gì đó đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát.
Nhưng cho dù Tần Viễn có cho rằng bản thân hiểu cô ấy đến thế nào, cuối cùng còn không phải đến một món ăn mà cô ấy thích hắn cũng không biết hay sao?
Sau này, trong cuộc sống của Lam Từ Ân, có người cho cô ấy thấy ánh mặt trời ấm áp, có người lại đưa cô ấy vào bóng tối vô tận.
Nực cười thay, đó là cùng một người, càng nực cười hơn nữa là trong tim của cô ấy luôn có hắn.
Cho dù có hài lòng hay không, trong lòng Tần Viễn hiện tại chỉ có hố sâu vạn trượng đang dần khuyếch tán trong linh hồn mình, từng chút từng chút bào mòn đi chính bản thân hắn..