Từ Ân cảm thấy bản thân càng lúc càng vi diệu, vì sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy sức khỏe lại có thể suy yếu một cách rõ rệt, còn có, cả tinh thần cô cũng vô cùng yếu nhược.
Hệ thống cũng cảm thấy có chút không ổn, rõ ràng nó cảm nhận được sự khác lạ trong tiểu thế giới lần này nhưng kiểm tra thế nào cũng không ra, chỉ có thể đem nghi hoặc này giấu vào một góc chờ xem xét tình hình.
Sau khi hệ thống nâng cấp bản cập nhật mới đã bắt đầu hình thành dáng hình, thậm chí còn có thể biến thân đi theo chủ nhân, chỉ là thời gian biến thân này mới xảy ra gần đây, dáng vẻ cũng không được quá phức tạp.
Từ Ân nhìn ngọc bội xanh lục còn đang phát quang trong tay mình.
Nhân khí không tồi.
Còn có thể theo miêu tả của cô biến thành dáng vẻ này.
Là ngọc bội năm đó theo chân Thương Lãm La đến Việt Quân quốc sau đó nàng trao lại cho tiểu công chúa ngày chào đời.
Giữa Thương Lãm La và Bắc Chiến Dã có bài xích, là đến từ đứa trẻ chẳng may mắn qua đời vào gần ba năm trước.
Lúc đầu khi thái y bắt mạch, là long phượng song hài tử, chỉ là sức mạnh của Thương Lãm La không tốt, lúc hạ sinh xong tiểu công chúa, đến lượt hoàng tử thì thai đã chết yểu ngay sau sinh.
Còn lão nhân khi trước bói thai tượng may mắn lại biến thành oán khí của người mẹ quá mạnh áp đi sinh khí của tiểu hoàng tử, bài xích cũng từ đây xuất hiện.
\[Chủ nhân, hệ thống cảm thấy có chút bất ổn ở tiểu thế giới này nhưng lại không điều tra ra được gì, có phải ta đã sắp hư rồi không?\]
Từ Ân còn không biết một cái ngọc bội khi nhăn nhó thì là bộ dạng gì, bây giờ thì thấy rồi!
“ Đừng nhăn nhó nữa, khó coi chết đi được.
”
\[...\] Người an ủi ta một chút sẽ chết người sao? Sẽ mất miếng thịt nào sao?
Từ Ân: ...!
Lại còn trách ta không khen ngươi à?
Cạch một tiếng, cánh cửa bên ngoài nhẹ nhàng bị người đẩy ra, Dương Tịnh Dĩnh từ bên ngoài bước vào, trên vạt áo còn vương ít nước mưa.
“ Chủ tử, Đồng Liên cô cô đang ở bên ngoài chờ người, còn mang theo rất nhiều đồ.
”
Từ Ân đưa tay che mặt ngọc bội, cầm theo nó chầm chậm đứng dậy, dáng vẻ có mấy phần khó nhọc.
Dương Tịnh Dĩnh nàng còn đang đứng bên kia đã lập tức đi đến bên cạnh đỡ người.
Lúc ngọc bội hệ thống biến thân đã nắm trong tay, Từ Ân còn cố tình để cho đuôi sợi ngọc bội rơi ra bên ngoài, chỉ cần để ý kỹ đều sẽ nhìn được ký hiệu đường thêu bên trên sợi đuôi đỏ quen mắt.
Đồng Liên đứng bên ngoài mang theo mấy cung nhân kính cẩn vô cùng, lúc thầy người ra còn theo phép hành lễ: “ Trung cung nương nương.
”
Môi anh đào hơi nhợt nhạt cong lên một đường rất nhẹ, “ Đồng Liên cô cô tới đây có chuyện gì sao? ”
“ Trời đã sắp vào đông, thái hậu có lòng cho người thu xếp đem đến một ít vải vóc cùng đồ giữ ấp cho mùa đông, tiện thể thái hậu có ý để nô tài dọn dẹp lại tiểu viện này cho người, dù sao trước lễ Thưởng Thất sẽ tạm chưa thể trở về Trường Xuân cung được, e rằng trung cung nương nương sẽ còn phải ở lại nơi này một thời gian.
”
Lúc nói xong Đồng Liên có để ý thái độ của nữ nhân kia, chỉ thấy sắc mặt thoạt đầu của nàng có mấy phần ngạc nhiên nhưng cuối cùng lại dễ dàng thu liễm lại tâm tình của mình.
Thời điểm tinh mắt hơn, có thứ dây đeo gì đó được thêu tỉ mỉ nắm chặt trong lòng bàn tay yếu nhược, mà vành mắt của người kia hình như đã hơi xưng lên mất rồi.
Từ Ân nhất thời ngây người, sau đó kính cẩn: “ Thần thiếp cảm tạ quan tâm của thái hậu, vậy phải nhờ Đồng Liên cô cô một phen rồi.
”
“ Trung cung hãy cứ nghỉ ngơi trước.
Một lát nữa sẽ có nô tài đến thu dọn tiểu viện cho người.
”
“ Được.
”
Đồng Liên hơi gật đầu ra hiệu cho nô tỳ phía sau theo sắp xếp đem đồ vào trong, Dương Tịnh Dĩnh còn chỉ cho các nàng nơi nào để đồ, lúc Từ Ân đã đi vào trong, Đồng Liên mới nhẹ giọng nói nhỏ với nô tỳ bên cạnh thu dọn mấy thứ đồ mà phủ nội vụ vừa đưa tới.
Lúc đem ra lại càng không nghĩ đến sẽ nhìn thấy số thuốc buổi sáng thái y viện đưa đến còn được đặt trong nhà bếp, một phần đang được đun dở.
Đồng Liên là người theo hầu thái hậu lâu năm, trước kia phụ thân còn là đại y trong nội thành, đối với thuốc tuy không được tính tinh thông cầu toàn nhưng cơ hồ cũng nhận ra được kha khá vị thuốc.
Lúc đi ngang giám sát người bê đồ ngang qua nhà bếp, mùi thuốc nấu lúc sáng vẫn còn, còn có cả bã thuốc.
Trước giờ Đồng Liên vẫn luôn là người làm việc cẩn thận, cảm thấy mùi hương có chút không đúng liền bước vào, rót ra một ít thuốc vào chén, còn xem cả bã thuốc.
Nhất thời bị một đám bã thuốc này khiến thân tâm nghi hoặc.
Thủy tiên lan?
Đồng Liên đặt chén thuốc xuống bàn, còn cầm một nhánh rễ đã đun của thủy tiên lan: “ Ngươi đâu? ”
Nô tỳ bên kia.
chạy lại: “ Cô cô, có chuyện gì vậy ạ? ”
“ Đem hết số thuốc này đến chỗ thái hậu, gọi thái y đến đây bắt mạch cho trung cung nương nương.
Còn có, đem cả số thuốc cùng bã thuốc này đi.
”
“ Vâng.
”.